
chuột.” Nói xong, Tần Húc Cẩn liền bưng bát canh ra phòng bếp trước, tựa như sợ động tác chậm chút, Ngôn Tư Diễn sẽ vươn móng vuốt đến bát canh.
Ngôn Tư Diễn nhìn bóng dáng anh ta, tươi cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, nhìn nhìn nửa tô dưa chuột trộn cũng rất không tồi, cậu bưng lên, đã thật lâu rồi không ai quan tâm cậu từ chút việc nhỏ như vậy, ngay cả cậu cũng không để ý, hóa ra còn có người khác để ý?
Buông bát đũa xuống, Ngôn Tư Diễn cắn đũa, sau đó nhìn về phía Tần Húc Cẩn còn chưa động đũa.
“Ăn cơm đi,” Tần Húc Cẩn cầm đũa, sau khi nói những lời này, Ngôn Tư Diễn rất nhanh đưa đũa về phía đĩa mướp đắng xào trứng thơm lừng, nuốt vào một ngụm xong lập tức cười tít mắt, có mùi thơm thơm của mướp đắng lại không quá đắng, có mùi trứng lại không tanh, so với trình độ của mình đúng là một trời một vực.
Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn lộ ra biểu tình này, vốn đang có chút không vui cũng biến mất tăm, vô ý thức đẩy đĩa mướp đắng xào trứng về phía cậu ta.
Hạ Lâm run rẩy khóe miệng nhìn mặt bàn trống rỗng dưới chiếc đũa của mình, đĩa mướp đắng vừa kia không phải biết chạy chứ? Còn có bộ dáng kia của Ngôn Tư Diễn nhìn thế nào cũng như làm khách mà không phải chủ nhà, còn người đàn ông họ Tần này thật ra lại có tư thế chủ nhân.
Người đàn ông này họ… Tần? Hạ Lâm đột nhiên nhớ ra vừa nãy Ngôn Tư Diễn gọi người đàn ông này là ông chủ, chẳng lẽ… người này tổng giám đốc của Tần Phong? Cô trợn tròn hai mắt, có chút không thể tin được hỏi, “Anh là… Anh là… tổng giám đốc của Tần Phong?”
Vì sao không ai bảo với cô, tổng giám đốc của Tần Phong còn quá trẻ, mà không phải là một lão già hói đầu, vì sao không ai bảo với cô tổng giám đốc Tần Phong siêu đẹp trai như vậy, vì sao không ai nói với cô tổng giám đốc Tần Phong cư nhiên là một người đàn ông tốt biết chăm sóc gia đình?
Khó trách lạnh lùng như thế, làm một tổng giám đốc của một công ty lớn chỉ có lạnh lùng mới hợp với khí chất của anh ta, cái này không gọi là lạnh lùng, cái này gọi là đẳng cấp khí thế a khí thế.
Ngôn Tư Diễn cảm thấy ánh mắt nhìn Tần Húc Cẩn của Hạ Lâm đã tỏa ra hào quang, rõ ràng mới đây vẫn còn xem Tần Húc Cẩn là người qua đường giáp a, chẳng lẽ nói, thân phận tổng giám đốc có mị lực như vậy? Điều này làm cho những người đàn ông chỉ làm viên chức bình thường như bọn họ sống như thế nào?
Tần Húc Cẩn không trả lời nghi vấn của Hạ Lâm, nhưng cũng không phủ nhận, mặt không biểu tình gắp một miếng dưa chuột lên ăn.
Hạ Lâm xấu hổ sờ sờ mũi, cô thật không ngờ cư nhiên Ngôn Tư Diễn cùng tổng giám đốc Tần Phong có quan hệ tốt như vậy, cũng khó trách Ngôn Tư Diễn hiện tại lại có bộ dáng của khách như vậy, ở trước mặt ông chủ lớn, ai lại dám làm càn.
Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, chung quy luôn cảm thấy thái độ với Ngôn Tư Diễn của ông chủ này có tốt hơi quá, cho dù là quan tâm của thủ trưởng với cấp dưới, cũng không tốt đến mức về nhà người ta nấu cơm, hơn nữa Tần Húc Cẩn này lại là tổng giám đốc của một công ty lớn như vậy.
Khi cô lấy lại được tinh thần, liền nhìn thấy đĩa dưa chuột trộn cùng mướp đắng sào trứng đều được đặt trước mặt Ngôn Tư Diễn, thứ duy nhất có vẻ gần mình, cũng chỉ có bát canh trứng cà chua kia, trong lòng cảm khái, may mắn vẫn còn một thứ…
“Làm sao vậy?” Tần Húc Cẩn nhìn sắc mặt Ngôn Tư Diễn có chút không thích hợp, lo lắng hỏi, “Có phải nghẹn không?” Nói xong, liền kéo bát canh trước mặt Hạ Lâm tới trước mặt Ngôn Tư Diễn, sau đó cầm muôi múc canh vào bát Ngôn Tư Diễn.
Hạ Lâm nhìn không gian trống rỗng trước mặt mình, khóe miệng run rẩy, tổng giám đốc gì gì đó, quả nhiên cũng không phải cái gì thiên tài, cái gì lạnh lùng, cái gì khí chất, tất cả đều là phù phiếm, đây rõ ràng chính là keo kiệt a keo kiệt!
Nhìn nhìn Ngôn Tư Diễn được chăm như heo, Hạ Lâm có loại cảm giác mãnh liệt, đó chính là cô là một chướng ngại phẩm dư thừa, mà hai người kia không khí hòa hợp như gió xuân lan tràn khắp nơi, cô cắn chiếc đũa, nhìn cơm trong bát, đột nhiên rất muốn rơi lệ đầy mặt, cô tới là muốn giới thiệu bạn gái cho Ngôn Tư Diễn a, vì sao đến bây giờ cũng không có cơ hội mở miệng?
Ba người ăn cơm chiều xong, Ngôn Tư Diễn dọn dẹp bát đũa đi rửa, Tần Húc Cẩn cùng Hạ Lâm một người ngồi bên trái sofa, một người ngồi bên phải sofa, hai người cũng không mở miệng, duy trì cao độ trầm mặc trong phòng khách.
Màn hình TV đang chiếu một quảng cáo nhàm chán, nhưng bởi vì Tần Húc Cẩn vẻ mặt nghiêm túc ngồi xem TV, làm cho Hạ Lâm cũng không dám đổi kênh, ở dưới khí chất mạnh mẽ của Tần Húc Cẩn, Hạ Lâm cảm thấy một chút dũng khí duy nhất của mình cũng biến mất không dấu vết.
Khi ngôn tư diễm đi ra từ phòng bếp, chỉ thấy hai người ngồi xem TV như thật, cậu lấy điều khiển ngồi xuống sofa, “Tôi nói, hóa ra hai người thích xem loại quảng cáo này?”
Tần Húc Cẩn liếc nhìn quảng cáo, dĩ nhiên là băng vệ sinh nhãn hiệu XX, anh có chút không tự nhiên dời ánh mắt, vừa rồi anh một mực suy nghĩ ý đồ đến đây của người phụ nữ này, căn bản không chú ý TV chiếu cái này…
Chẳng qua Ngôn Tư Diễn cũng không tiếp tục làm anh xấu hổ, bởi vì Ngô