Xui xẻo, chia tay đi

Xui xẻo, chia tay đi

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324580

Bình chọn: 7.00/10/458 lượt.

cậu ngốc rồi?

Nghe ý này của ông chủ, anh ta là muốn nuôi mình?

Đàn ông nuôi đàn ông? Không biết như thế nào, cậu đột nhiên lập tức nghĩ đến một từ cực kỳ phổ biến, cực kì tiên phong, cực kỳ khiến cho người ta vừa thèm muốn vừa ghen ghét lại khinh bỉ ––– “Bao dưỡng”.

“Ông chủ, tôi bán nghệ không bán thân,” lùi về sau ba bước, sau đó ôm ngực mình Ngôn Tư Diễn mở to hai mắt, “Thứ quy tắc ngầm này rất ảnh hưởng tới hình tượng chói loá của ngài, nếu không ngài hãy để cho tôi tự sanh tự diệt là tốt rồi.”

Tần Húc Cẩn từ trên xuống dưới thực chăm chú thực tỉ mỉ dò xét cậu một lần nữa, “Cậu cảm thấy, cậu có thể bán nghệ sao?”

Ngôn Tư Diễn rất cẩn thận nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc trả lời, “Tôi cảm thấy tôi còn có thể bán một phần nghệ.” Nói xong, lại cẩn thận nhớ lại thành tựu lớn nhất ở phương diện tài nghệ những năm gần đây của bản thân, một lúc lâu sau nói, “Lúc tiểu học, tôi còn được giải thưởng biểu diễn xuất sắc nà.”

“Bao nhiêu người biểu diễn?” Tần Húc Cẩn ưu nhã chỉnh mái tóc ướt của mình, bàn tay trắng nõn và màu đen sẫm hình thành sự đối lập mãnh liệt, lại đáng chết thực đẹp.

Ngôn Tư Diễn ghen ghét liếc mắt nhìn ngón tay thon dài, tay thực đẹp, “25 người.”

“Đoạt giải có bao nhiêu người?” Tần Húc Cẩn tiếp tục hỏi.

“… 23 người,” Ngôn Tư Diễn cụp đầu, cậu kiên quyết không nói cho Tần Húc Cẩn hai người khác là vì đau bụng, cho nên chưa kịp nhận thưởng.

“Vậy cậu cảm thấy, cậu còn nghệ có thể bán?” Tần Húc Cẩn híp híp mắt, tựa hồ rất hài lòng chứng kiến bộ dạng hiện tại của Ngôn Tư Diễn.

“Tôi đây cũng không bán thân,” Ngôn Tư Diễn hừ hừ, cậu thật đúng là không nhìn ra, hóa ra ông chủ mặt liệt còn có loại yêu thích này.

Tần Húc Cẩn ánh mắt hơi chuyển, “Tốt rồi, tôi sẽ nói đứng đắn với cậu, cậu là phụ tá của tôi mà còn phải lách vào xe bus, về sau nếu văn kiện quan trọng gì bỏ quên, thì thật phiền toái, bảo cậu ở nhà tôi, cũng là cân nhắc đến hiệu suất công việc, hơn nữa cậu dọn đến nhà tôi, phòng của cậu bây giờ còn có thể thu tiền thuê nhà, nếu như cậu không muốn, coi như xong.”

Ngôn Tư Diễn nghe xong, hóa ra là tự mình hiểu sai, cảm thấy hơi động, hai đại lão gia cùng một chỗ thì có thể có chuyện gì, hơn nữa khu vực nhà mình không tồi, tiền thuê nhất định không rẻ, hơn nữa mỗi ngày còn có thể tiết kiệm tiền xe, đồng thời còn có thể tới gần nịnh nọt ông chủ, hình như không có chỗ nào xấu, hơn nữa… trù nghệ của ông chủ cũng rất không tồi, cho dù anh ta không làm cơm, trong nhà anh ta cũng nhất định có người hầu, không cần mình làm cơm cuộc sống này thật sự là tốt đẹp.

Chỉ là, vì sao cậu cảm thấy, cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

“Ngủ trước đi, nếu cậu đồng ý, ngày mai sau khi tan việc tôi gọi người tới giúp cậu khuân đồ,” Tần Húc Cẩn trải rộng mền ra, thấy Ngôn Tư Diễn vẫn ngây ngốc đứng đấy, “Cậu còn suy nghĩ cái gì?”

Ngôn Tư Diễn xem thái độ của ông chủ là chuẩn bị chỗ ngủ cho hai người, tâm trạng mừng rỡ, cậu vốn có kế hoạch bản thân phải đi ghế sofa, có thể ngủ giường đương nhiên không thể tốt hơn.

Ngay lúc Ngôn Tư Diễn nằm chết dí trên giường, ngọn đèn lóe lóe, sau đó phòng lâm vào một mảnh đêm tối, hóa ra là bị cúp điện, nghe tiếng mưa rơi lả tả ngoài cửa sổ, ngửi mùi xà phòng dìu dịu nhàn nhạt, cậu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Tần Húc Cẩn mở to mắt, dù cho trong bóng tối, anh cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt ngáy ngủ của người bên cạnh, khóe miệng có chút khẽ cong, ôm eo người bên cạnh, đem cậu ôm vào trong lòng của mình, thật không nghĩ đến bé ngốc năm đó lại trở thành một người thú vị như vậy.

Nếu là như vậy, thì đừng mong chạy trốn nhé.

Nụ cười trên khóe miệng anh càng ngày càng rõ nét, bán nghệ không bán thân? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Chương 26: Boss Rất Phúc Hắc…

Mưa rơi suốt một đêm, như cũ không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng mà bão đã qua, vì vậy nên đi làm thì phải đi làm, nên đến trường như trước phải đến trường.

Lúc Ngôn Tư Diễn từ trên giường thức dậy, Tần Húc Cẩn đã mặc một thân âu phục chỉnh tề ngồi ở cạnh bàn ăn trứng tráng, cậu nghi hoặc nhìn âu phục mới tinh trên người Tần Húc Cẩn một cái, tại trong trí nhớ của cậu, ông chủ mặc đêm qua hình như không phải bộ đồ này.

Chạy vào nhà bếp cầm lấy phần bữa sáng thuộc về mình, Ngôn Tư Diễn lại nghi ngờ, cậu nhớ rõ… Trong tủ lạnh trứng gà đêm qua cũng đã ăn, vậy hiện tại trứng gà trong đĩa là từ đâu ra?

Một ly sữa bò đẩy đến trước mặt cậu, Tần Húc Cẩn ngữ khí bình thản mở miệng, “Uống hết, mới cao.”

Ngôn Tư Diễn bi phẫn rồi nhá, cho dù miệng ăn đồ của anh ta, cũng không có nghĩa là anh ta có thể tiến hành vũ nhục trên nhân cách với mình, cậu phẫn nộ ngẩng đầu… “Cám ơn ông chủ.” Bẹp một ngụm, trên mặt trứng tròn xuất hiện một lổ hổng thật to.

Cầm lấy sữa bò uống một ngụm, tức giận xuôi theo ngực, Ngôn Tư Diễn lần nữa mấy ngụm cắn hết trứng, chậc lưỡi nghĩ, hình như độ lửa trứng tráng cũng không tệ lắm, nghĩ đến chuyện ông chủ nói ở chung đêm qua, hình như thật sự không tệ.

Cậu xem xét nhìn sườn mặt không biểu tình của Tần Húc Cẩn, hay ông chủ chỉ là thuận miệng nói vậy? Cậu lại lườm lườm đối phương ăn trứng thôi mà cũng xuất


Ring ring