Old school Swatch Watches
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 7.5.00/10/332 lượt.

Cô nhìn bộ dạng cô xem, lúc sáng vứt cô xuống nước lần nữa có khi cô cũng không tỉnh!”

“Nghiêm trọng thế à?” Khánh Đan không tin lắm, hỏi lại anh.

“Ừ, như lợn chết!”

Nghe anh nói vậy, cô trợn mắt lên lườm anh: “Có cần phải quá đáng thế không?”

“Còn đấu khẩu được với tôi là không sao rồi.” Anh khẽ cười.

“Tôi đói rồi.” Cô nói.

“Để tôi gọi thím Hồng mang đồ lên, tôi gọi điện cho mẹ trước đã, không mẹ lại lo.”

“Sao mẹ biết?”

“Trưa nay mẹ gọi về thím Hồng nói. Thôi cô ốm thì nghỉ đi, nói ít thôi!”

Hải Nguyên nói rồi đi ra khỏi phòng, anh vươn vai vài cái cho đỡ mỏi, cả ngày hôm nay anh ngồi bên cạnh Khánh Đan khi cô ngủ không tránh khỏi mệt mỏi. Anh ra ngoài một lát rồi quay lại khi thím Hồng bưng bát cháo vào, anh đỡ lấy bát cháo đặt lên bàn và đỡ cô ngồi dậy.

“Nào, ăn cháo đi! Tôi bón cho.”

“Tôi tự ăn được rồi.” Cô nói và đưa tay định đỡ lấy bát cháo trên tay anh.

“Há miệng.”

“…”

“A…”

Khánh Đan thấy thái độ của anh dành cho mình, tự nhiên thấy có chút không quen, lại có chút cảm động, cô há miệng để anh bón cháo cho mình, ăn được một nửa, cô xua tay không ăn nữa.

“Tôi no rồi, không ăn nữa đâu.”

Mặc Khánh Đan nói anh vẫn xúc cháo lên, đưa gần miệng cô:

“Ăn đi, mới được một nửa thôi, no sao được.”

Khánh Đan ngán ngẩm nhìn bát cháo béo ngậy dinh dưỡng: “Thật sự không ăn được nữa mà.”

“Ăn đi, thêm chút nữa thôi!”

Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng lại có phần cương quyết không cho cô được từ chối, anh đút thìa cháo vào miệng cô khi cô định nói, Khánh Đan đành nghe lời anh mà ăn nốt bát cháo.

“Thế có phải ngoan không.”

Nói rồi anh đưa cô cốc nước trên bàn cùng mấy viên thuốc, đợi cô uống xong rồi bảo cô nằm xuống, vén chăn lại cho cô sau đó mới ra khỏi phòng.

Khánh Đan nằm trên giường nhìn theo bóng anh, trong lòng có cảm giác kì lạ, một thứ cảm giác cô chưa từng biết đến, một thứ gì đó rất ấm áp len lỏi vào trái tim. Người con trai lúc nãy bón cháo cho cô dường như là một người khác vậy, rất dịu dàng, ân cần. Tự nhiên cô nghĩ, nếu như lúc nào anh cũng như vậy, liệu anh có còn là Hải Nguyên mà cô biết không? Nếu như…

Tác dụng của thuốc làm giấc ngủ của cô kéo đến nhanh hơn, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cũng biến mất. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên. Trong mơ cô thấy một người con trai đi bên cô, nắm tay cô, người ấy nói yêu cô và cô cũng yêu người ấy, người ấy ôm cô vào lòng, mỉm cười hạnh phúc…

Một giấc mơ đẹp như vậy, nhưng khi tỉnh dậy cô lại thấy mình vừa gặp một cơn ác mộng. Bởi người con trai trong giấc mơ đẹp ấy chính là Hải Nguyên. Làm sao có thể chứ, làm sao cô lại thích anh được. Cô bỗng cảm thấy mình bị ốm nên hồ đồ rồi. Ác mộng hơn chính là kẻ gây lên ác mộng trong giấc mơ kia đang ngồi trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt giống hệt trong giấc mơ ấy, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về lạnh lùng như ngày thường, khiến cô nghi ngờ không biết có phải cô đang hoa mắt hay không.

“Dậy rồi? Lúc nào cũng ngủ say như lợn thế à?” Hải Nguyên cất giọng chế giễu cô.

“Cậu thôi cái kiểu lúc nào cũng so sánh người ta với động vật đấy đi!” Khánh Đan bực mình nạt lại giọng điệu lúc nào cũng như giễu cợt người khác của anh.

“Cô chắc không? Ai gọi tôi là Khỉ Đột đấy?”

“Thì… cậu đúng là rất giống mà…”

“Ừ, cái điệu bộ ngố ngố của cô rất buồn cười, cái dáng ngủ của cô trông cũng rất giống lợn đấy!” Thực ra anh muốn nói là rất dễ thương, nhưng làm sao có thể nói để cô gái ngốc nghếch kia hiểu được, cô không hề nhận ra tình cảm của anh, càng không hề biết anh cố tình chọc tức cô vì muốn cô để ý đến mình. Nhưng sau đó anh lại thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận của cô rất đáng yêu, anh rất muốn cười nhưng lại không thể.

“Cậu…” Khánh Đan cau mày nhìn anh không nói được câu nào, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ mình ngủ xấu thế?

“Thôi, đi ăn chút gì rồi đi ngủ, khỏi ốm còn đi học.”

“Hôm nay kiểm tra thế nào?”

“Làm sao tôi biết, hôm nay tôi cũng nghỉ mà.”

“Sao anh lại nghỉ?” Khánh Đan thầm nghĩ, hôm nay cô ốm cả ngày nằm trên giường, khi nào tỉnh dậy thì đã thấy anh. Không lẽ anh luôn ở bên chăm sóc cô?

“Ừ thì… mệt, không thích đi, tôi đi học hay không cô quan tâm làm gì.”

Anh nói rồi đi xuống bếp mang đồ ăn lên phòng cho cô. Có lẽ cũng đúng, tính khí anh thất thường, làm gì chẳng ai hiểu được, anh làm sao có thể thích cô chứ, lại càng không thể ngồi ở bên cô cả ngày được. Huống hồ người anh theo đuổi là Yến Nhi – hoa khôi của trường cô vừa xinh đẹp lại học giỏi. Càng nghĩ Khánh Đan càng cảm thấy mình dở hơi, suy nghĩ lung tung.

Những ngày cuối đông, gió bắc tràn về, bầu trời âm u mưa phùn. Ngày giỗ bố mẹ Khánh Đan cũng đến gần, cô chuẩn bị đồ đi đến nghĩa trang. Tai nạn năm đó Khánh Đan còn rất nhỏ nên căn bản không nhớ được gì nhiều, những kí ức của cô về bố mẹ chỉ là những mảnh ghép chắp vá. Cô cũng không biết bố mẹ cô là ai, cho đến mấy năm trước ông Văn Thịnh tìm được những ghi chép về tai nạn năm đó và giúp cô tìm được mộ của bố mẹ cô.

“Mới khỏi ốm lại đi đâu thế?” Hải Nguyên thấy cô đi ra ngoài liền hỏi.

“Tôi đi ra thăm mộ.”

“Tôi đi với nhé!”

“Anh đi làm gì?”

“Mẹ bảo tôi chăm