
ũng được.
Thụ Thi Chiêu Hồn nói :
- Ừ, thì ba người chúng ta vậy.
Tích Thư Nhân nói :
- Ba người cũng được? Có gì muốn nóicứ nói.
Thụ Thi Chiêu Hồn trầm giọng :
- Để ta.
Hắc y nhân cũng nói theo :
- Nên để cho ta.
Tích Thư Nhân lắc lắc đầu nói :
- Người do ta mang tới, phải để tanói.
Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :
- Một nửa.
Hắc y nhân cũng nói :
- Một nửa, ngươi thì sao?
Tích Thư Nhân lãnh đạm :
- Bảy phần mười, chỉ là chưa tiếnnhập Âm Dương bang.
Hai tiếng ồ lên khe khẽ, hắc y nhânbỗng nói :
- Vậy ngươi nói đi.
Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :
- Chỉ là điều này xảy ra quá sớm,sớm đến hai ba năm. Kỳ quái, chẳng hiểu vì sao lần này sự sai biệt lại lớn đếnnhư vậy.
Tích Thư Nhân vẫn bình thản tiếp :
- Thực là khiến người ta bất ngờ hơnnữa. Thiếu chủ lại chẳng có võ công, vì sự an toàn của Thiếu chủ chỉ có ta mớiđảm đương nổi.
Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :
- Ta cũng có thể đảm đương được.
Tích Thư Nhân nói :
- Còn lời gì muốn nói nữa không?
Hai người kia đồng thanh đáp :
- Không.
Đến lúc này, Tích Thư Nhân mới đưatay lôi Đông Phương Thanh Vân ra khỏi gùi, lạnh lùng nói với kẻ kia :
- Còn không mau bái kiến Thiếu chủ.
Hắc y nhân vội phi thân tới quìxuống trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :
- Tham kiến Thiếu chủ.
Thụ Thi Chiêu Hồn cũng cúi rạp ngườinói :
- Tham kiến Thiếu chủ.
Tình huống xảy ra quá đột ngột kỳ dịchỉ thấy Đông Phương Thanh Vân đứng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tích Thư Nhân.Tích Thư Nhân mỉm cười nói :
- Thiếu chủ chỉ cần nói "Cácngươi vô tội, đứng lên đi", thì được.
Khi Đông Phương Thanh Vân ngơ ngácnhìn hai người kia, thì Tích Thư Nhân cũng quì xuống nói :
- Bái kiến Thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Các ngươi vô tội, đứng lên đi.
Ba người cùng đồng thanh :
- Đa tạ Thiếu chủ, chúng tiểu nhânxin thề đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau vì Thiếu chủ, trừ Ma cung, diệtQuỷ lâm để hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân và Thiếu chủ.
Sau khi cả ba người đứng lên, ĐôngPhương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao các vị lại gọi tại hạ làThiếu chủ?
Tích Thư Nhân vội nói :
- Bẩm cáo Thiếu chủ, lệnh tôn chínhlà sư tôn của chúng tiểu nhân. Năm xưa thâu nhận hai mươi bốn đồng tử làm đệtử. Chúng tiểu nhân chính là ba trong số những đồng tử này. Vì khi đó sư tôntừng phân phối chúng tiểu nhân cần phải phò Thiếu chủ làm chủ nhân.
Đông Phương Thanh Vân vừa nói bằnggiọng chưa hiểu rõ :
- Hai người các vị vừa rồi gặp nhautrên Nga Mi sơn, vì cớ gì lại muốn quyết đấu sinh tử?
Tích Thư Nhân nói :
- Bẩm cáo Thiếu chủ, võ công của mỗingười trong chúng tiểu nhân đủ thắng bất kỳ một Chưởng môn nào trong số cácChưởng môn của bảy đại môn phái, nếu để họ biết mối quan hệ giữa chúng ta thìhọ sẽ càng thêm nghi hoặc, như vậy không có lợi, điều này Thiếu chủ vẫn chưathể hoàn toàn minh bạch, để khi Thiếu chủ đã luyện thành tuyệt học, tiểu nhânsẽ bẩm cáo với Thiếu chủ tường tận.
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Sự này quả là phức tạp, ngươichẳng đã từng nói danhtính của ta được các nhân vật đứng đầu thiên hạ võ lâmđặt cho, tại sao lại đắc tội với bảy đại môn phái, điều này thật hoàn toàn mâuthuẫn.
Tích Thư Nhân nói :
- Sẽ có một ngày Thiếu chủ hiểu đượctoàn bộ sự việc, hiện tại thì đã muộn rồi, chúng ta đi thôi. Thiếu chủ, thỉnhThiếu chủ lại vào trong gùi. Chúng tiểu nhân sẽ mang Thiếu chủ đi.
Nói đoạn, Tích Thư Nhân lại nhấcĐông Phương Thanh Vân đặt vào trong gùi, rồi quay lại nói với hai người kia :
- Thiếu chủ đã xuất hiện, ngày maita tới Âm Dương bang, ai sẽ là người bảo vệ Thiếu chủ?
Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :
- Thiếu chủ mới bôn tẩu giang hồ,cũng cần phải để Thiếu chủ đi đây đi đó, để thêm phần lịch duyệt, ngươi cứ cùngThiếu chủ xuất đầu lộ diện còn ta và Thần Quan Tú Sĩ sẽ ngấm ngầm hộ vệ, tớikhi dó Quỷ Tinh Linh có thể sẽ xuất hiện, hợp lực của bốn người chắc cũng đủ.
Tích Thư Nhân chau mày nói :
- Biện pháp này tuy hay song cao thủcủa Âm Dương bang rất nhiều, chúng ta không thể khinh suất.
Hắc y nhân Thần Quan Tú Sĩ vội cườihỏi :
- Lão đại cứ yên tâm, Âm Dương bangđã có người của chúng ta.
Tích Thư Nhân nói :
- Cứ quyết định như vậy, ta đi thôi.
Nói rồi Tích Thư Nhân bỏ đi.
Thụ Thi Chiêu Hồn và Thần Quan Tú Sĩđồng thanh :
- Những mong Thiếu chủ vạn sự như ý.
Đông Phương Thanh Vân cũng nói :
- Kính thỉnh các vị bảo trọng.
Đông Phương Thanh Vân lúc này chỉcảm thấy dường như mình đang nằm trên những con sóng bồng bềnh, thân hình chàngnhư vừa bay lên giữa lưng chừng trời rồi lại bỗng như chìm xuống mặt bể. Khônglâu sau chàng bất tỉnh nhân sự.
Trong cơn hôn mê, chàng chợt cảmthấy toàn thân nóng rực tựa hồ bị nướng đến cháy da thịt, khí huyết trồi ngược,một luồng khí nóng từ đan điền lan tỏa khắp châu thân, mỗi lúc một nóng. Chànghồ nghi mình không còn ở giữa nhân gian mà đang chìm sâu trong một giấc mộngđáng sợ. Luồng khí nóng tựa thác đổ mỗi lúc một mạnh, nhấn chìm Đông PhươngThanh Vân.
Bỗng một trận gió nhẹ đưa tới, mongmanh trên da thịt. Trong chốc lát, tất cả mọi thống khổ đau đớn đều theo trậngió mà tan biến hết. Bên tai chàng vang lên giọng nói hiền từ :