
ối thủ chứ không bằng lòng xem tôi là một người bạn hay sao ?
Quách Tung Dương gằn giọng ;
- Trọn đời họ Quách này đã lỡ hiến mình cho võ đạo làm sao có chỗ để chứa tình bằng hữu .
Nói đến đấy , giọng hắn hơi dịu lại :
- Bằng hữu thì luôn luôn dễ có nhưng đủ cam đảm để nhận là đối thủ thật khó tìm .
"Cam đảm để nhận là đối thủ " , câu nói đó nghĩa sâu của nó vốn là để dùng trong tình bạn nhưng bây giờ thì Quách Tung Dương lại đem ra áp dụng trong cái nghĩa đối địch , nếu người nào đó mới nghe qua thật khó hiểu . Nội dung của nó đúng là " cam đảm nhìn nhau " , " cam đảm để ngó thẳng vào nhau " , có nghĩa là cam đảm nhận nhau trong một trường hợp khó khăn , " cam đảm nhận nhau là bằng hữu " , đó là một việc hiếm có , bây giờ họ Quách lại nói " cam đảm nhận nhau là địch thủ " , một câu nói lạ lùng .
Nhưng Lý Tầm Hoan với Quách Tung Dương , câu nói đó thật sâu và thật là hàm súc .
Cả hai người thông cảm nhau rất dễ dàng . Đảo mắt khắp thiên hạ , có thể cùng với tôi quyết định vấn đề sống chết , tự nhiên không phải chỉ một mình các hạ nhưng cho dù về phương diện võ công , những người ấy có thể hơn tôi vạn bội tôi cũng không xem họ vào đâu , nếu tôi phải chết vào tay của họ thì quả là chuyện đó có lẽ là một chuyện mà tôi không bao giờ bằng lòng nhắm mắt .
Lý Tầm Hoan vòng tay cung kính :
- Được nghe như thế quả là vàng ngọc , Lý Tầm Hoan này có chết cũng chẳng tiếc gì , xin đa tạ các hạ .
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lý Tầm Hoan nói hai tiếng " đa tạ " với tất cả lòng thành nhưng lần khác nếu có cũng là tiếng xã giao .
Quách Tung Dương cũng lật đật vòng tay nghiêm giọng :
- Đa tạ sự thành toàn của các hạ , xin mời !
Lý Tầm Hoan lại vòng tay lần nữa :
- Xin mời !
***
Bằng hữu tương kính đã là một chuyện quý trong đời nhưng đối thủ mà tương kính thì lại là một chuyện quý trên đời ít có .
Họ xử sự với nhau như thế , thật quả là một thái độ anh hùng , nó là thứ tình cảm của người quân tử .
Sự thành khẩn của họ quả đáng làm cho người cảm động và tự nhiên hai người trong cuộc còn cảm động hơn ai hết .
Khá tiếc một điều là họ lại chẳng nên tình bằng hữu với nhau .
Điều đó , người ngoài cuộc không sao hiểu nổi .
Và chính vì thế mà nó trở thành vô giá .
***
Một làn gió thổi qua cuốn lấy lá vàng .
Rừng thông xao xác với mùa thu đang đậm .
Hơi lạnh của thanh kiếm rờn rợn lan rộng một góc trời khi Quách Tung Dương tuốt ra khỏi vỏ .
Thanh kiếm đưa cao lên ngang ngực , hai luồng nhãn quang của hắn không rời khỏi tầm ngang nhưng mục tiêu vẫn là nơi bàn tay họ Lý .
Hắn biết rất rõ đó là bàn tay đáng sợ .
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã biến ra con người khác .
Đầu tóc hắn cũng vẫn rối bời , quần áo hắn cũng vẫn nhăn nheo lam lũ nhưng nhìn vào toàn thân của hắn , người ta không thấy tiều tụy một chút nào .
Gương mặt xơ xác của hắn từ lúc nào bây giờ cũng không còn nữa , bây giờ thì hai mắt hắn y như hai ánh sao đêm .
Y như một thanh kiếm đã hai năm nằm yên trong vỏ , ánh thép đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi mờ , bây giờ thì thanh kiếm đã được tuốt ra , bây giờ thì ánh thép đã loé lên như phong độ thưở nào .
Y như một con người bị giam mình trong phòng tối suốt hai năm , bây giờ cánh cửa mở hoác ra , không khí trong lành bên ngoài , cảnh vật rực rỡ bên ngoài đã làm cho tâm hồn con người bừng lên sức sống , một sức sống bừng lên và thoát ra hai cánh cửa sổ của tâm hồn .
Thanh kiếm " con người " của hắn đã thoát ra khỏi vỏ , gian phòng của hai năm đã mở hoắc ra rồi .
" Một đao ghim lút yết hầu không sai chạy một ly " , không một cái vẫy tay nào mà ngọn đao bay vào chỗ trống . Đó là Tiểu Lý Phi Đao .
Một con người nổi tiếng phi đao từ lúc nhỏ , Tiểu Lý Phi Đao một ngoại hiệu dành cho chú bé Lý Tầm Hoan đến bây giờ , đến quá nửa đời người cũng chưa có ai phủ nhận .
Gió bây giờ như có vẻ mạnh hơn , gió quyện qua lá rừng , gió khua động cành cây , gió tốc những cành lá vàng tung lên như những cành hoa màu máu .
Thanh kiếm của Quách Tung Dương vung lên và bay rít theo gió , một ánh lóng lánh màu đen , hơi kiếm lạnh tấp thẳng vào yết hầu họ Lý .
Ngọn kiếm hãy còn chưa đứt mà khí lạnh đã rặng gió , đã vèo tới mục tiêu .
Như có bánh xe dưới bàn chân , không thấy Lý Tầm Hoan cử động nhưng hắn đã lùi lại sau hơn bảy thước , lưng hắn dựa đúng vào một gốc cây to . Thanh kiếm của Quách Tung Dương vụt biến chiêu , y như cây kim gặp đá nam châm , mũi kiếm hút thẳng vào mặt của Lý Tầm Hoan y như có cần trục kéo lên một chiều thẳng đứng theo thân cây .
Quách Tung Dương rít lên một tiếng như tiếng hú của loài vượn và mũi kiếm cũng hư thân hình vút thẳng lên .
Kiếm và người của hắn đã hợp thành lại một .
Những đợt lá còn sót lại trên cành cây đã bị hơi kiếm bức rơi lả tả . Những đợt lá màu đỏ sậm vừa bị bức rơi lại bị lưỡi kiếm xắt nát và bung lên y như một đám mưa máu chập chùng .
Quanh cảnh thật đẹp mắt mà cũng thật rợn người .
Lý Tầm Hoan hai tay y như cánh chim bay , hắn vượt trong luồn mưa máu của lá thu cùng với những cụm lá nát ấy từ từ hạ lạc .
Tiếng hú của Quách Tung Dương hãy còn chưa dứt , mũi kiếm c