
n ư? Vậy thì đuổi theo ta đi. - Hắn giơ tú cầu vung vẩy trướcmặt nàng, rồi phi thân ra ngoài: - Đuổi được ta, ta sẽ ngoan ngoãn đưacho muội. Nếu không thì muội cứ việc nhìn xem nó rơi vào tay vị côngchúa, tiểu thư nào đó.
- Cái… cái gì? Rốt cuộc huynh làm gì thế hả? Đó chính là… - Một năm đọctiểu thuyết và “cha” của nàng đó. Tuy “cha” thì nàng không thể cho hắnmượn được nhưng hai người bọn họ có thể cùng đọc tiểu thuyết mà.
- Long Nhi, muội không đuổi theo ta là ta chạy mất đấy. - Hắn cao giọng đùa cợt.
- Huynh đứng lại cho tôi. Không được chạy. Họ Bạch kia, đưa quả tú cầucho tôi. Huynh phải đưa cho tôi. Đó là hạnh phúc của tôi đấy. Oa oa oa! - Long Tiểu Hoa vội vàng co đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Bạch PhongNinh.
Cung Diệu Hoàng cũng bị Bạch Phong Ninh đùa cợt đến mức nổi giận lôi đình.Khó khăn lắm mới lấy được quả tú cầu, lần này lại bị người ta lôi ra đùa cợt:
- Họ Bạch kia, ngươi trả quả tú cầu cho cô ấy. Nếu không thì tiểu vương sẽ đạp bằng nhà họ Bạch của ngươi đấy.
- Bạch mỗ không muốn đấy. Ai bảo Cung đại thiếu gia bắt Long Nhi của Bạch mỗ ăn mặc xấu xí thế này. Long Nhi, cởi ngay bộ y phục đó ra. - Hắn vừa nhẹ nhàng bay xa nàng vừa chỉ vào bộ đồ chẳng ra làm sao mà nàng đangmặc.
- Bên trong tôi chỉ mặc mỗi yếm thôi, làm sao cởi ra được? - Vừa bị “cháu trai” bảo cởi đồ trước mặt thiên hạ, giờ lại phải cởi sao? Phì! Nàngkhông cần đâu.
- … Long Hiểu Ất vẫn đang đứng im lặng một bên nhếch môi, nắm chặt thanh kiếm bạc.
- Vậy chúng ta đi mua bộ đồ khác trước đã. - Bạch Phong Ninh cảm thấy đềnghị này của mình rất được. Hắn đá hai kẻ muốn lao vào cướp tú cầu, cũng cảm thấy chơi rất vui. Hắn liếc nhìn khuôn mặt giận giữ của Hiểu Ất, để quả tú cầu trên đầu ngón tay rồi bay đến trước mặt Long Tiểu Hoa đangđuổi hắn được nửa đường.
- Đưa quả tú cầu cho tôi. - Kẻ đó lập tức bổ nhào đến muốn cướp quả cầu trong tay hắn.
Hắn lại giơ quả tú cầu lên cao hơn một chút rồi cúi xuống dùng ngón tay chỉ vào má mình:
- Được. Muội chạm môi mình vào đây thì ta sẽ đưa tú cầu cho muội.
- Phì!
Hắn né đầu. Hắn đã quen né tránh miếng nước bọt của nàng. Hắn giơ tay gõ vào trán nàng:
- Ta bảo muội thơm ta chứ không bảo muội nhổ nước bọt vào ta. Muội muốn may mắn qua cửa này sao? Không có đâu…
Vừa dứt lời, còn chưa kịp nghe tiếng giậm chân của Cung Diệu Hoàng thì trên lầu cao, hắn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng và đang định hình xem ai nhâncơ hội đó cướp tú cầu đi. Hắn ngoái đầu nhìn lại thì chỉ thấy thanh kiếm bạc quen thuộc xuyên qua quả tú cầu đó. Sức mạnh khiến quả tú cầu trêntay hắn đập thằng vào bức tường đối diện. Thanh kiếm sắc với một tiếng“xoẹt” đã xẻ quả tú cầu ra làm đôi rơi xuống góc tường.
Bạch Phong Ninh và Long Tiểu Hoa đều bàng hoàng. Bạch Phong Ninh cười nhìn Cung Diệu Hoàng cũng đang bàng hoàng trên lầu:
- Chúc mừng Diệu vương gia. Thật là hay! Quả tú cầu xẻ làm đôi, chẳngphải Vương gia được hưởng phúc rồi sao? Vương gia có thẻ cùng lúc lấyhai chính thất. Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!
- Hả? Hai… hai người sao? Haizzz!... Phức tạp quá! Cũng không phải mộtchọi một sẽ tốt hơn sao? Hai người vợ, hắn chịu nổi không? - Long TiểuHoa hoàn toàn không nghe ra ý đùa cợt của Bạch Phong Ninh, nàng ngâyngười hỏi lại hắn.
- Người hoàng gia không giống với người thường. Tiểu vương gia sẽ có cách ứng phó thôi.
- Họ Bạch kia, ngươi bớt hại tiểu vương đi. Tiểu vương đâu có nói là cầnhai người… Không, tiểu vương là vương gia, cần hai người thì sao nào? Họ Long kia, cô chớ dùng ánh mắt đó để nhìn tiểu vương.
- Tôi chỉ lo sức khỏe của Vương gia không chịu nổi thôi. - Long Tiểu Hoalầm bầm. Nàng cảm thấy phía sau mình có một bóng đen lao đến. Nàng nuốtnước miếng nhìn nét mặt của Bạch Phong Ninh và cảm thấy có điều khôngổn.
Bạch Phong Ninh mỉm cười nhìn chiếc vỏ kiếm trống không trong tay người phía sau đó:
- Long huynh không thích thanh kiếm nhà Bạch mỗ như vậy sao? Huynh đã vứt nó đi mất rồi. Đây là thanh kiếm rất quý đấy.
- Kiếm đúng là tốt, chỉ là ta không muốn để huynh bỡn cợt thôi. - Hắnthật sự không giở trò như Bạch Phong Ninh. Hắn thật sự có bản lĩnh kìmnén cơn giận của mình. Hắn đã dùng kiếm chém tan cái gọi là hạnh phúccủa nàng. Nàng vẫn còn tâm trạng lo lắng cho người khác sao? Trước tiênhãy lo cho mình đi đã: - Long Tiểu Hoa kia, cô còn đứng bên Bạch công tử làm gì? Còn không mau lại bên ta đi?
Long Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hiểu Ất, có chút không cam tâm, nàng cắn môi nói:
- Tôi không muốn.
- Cô nói gì? - Nàng thật sự nghĩ rằng có hai kẻ hỗ trợ mình nên mới togan như vậy sao? Mấy ngày không trị tội nên nha đầu này ngày càng khótrị rồi.
- Tôi đến tìm Long Hiểu Ất. Điện hạ nói không quen huynh ấy mà. - Một câu nói khiến trái tim nàng vẫn còn đau nhói. Đừng tưởng nàng mặt dày là có thể tùy ý ức hiếp nàng nhé.
- … - Long Hiểu Ất đột nhiên im lặng, nhìn Bạch Phong Ninh đang cố nở nụ cười mà thở dài.
Lúc này, Cung Diệu Hoàng đang từ trên lầu cao đi xuống. Dù nói thế nào thìtú cầu của hắn cũng mất rồi. Vở kịch huyên náo này cũng đã kết thúc. Bây giờ hắn chỉ việc kéo nha đầu đó về bên