
! Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy? Cứ giết cô ta đi rồi tính!
- Đúng đấy. Cứ giết cô ta đi rồi lại cướp tú cầu.
- Hả? Đừng, đừng mà. Cứu tôi với! - Long Tiểu Hoa còn chưa kịp khen mìnhthông minh tài trí thì phát hiện ra mình thật sự rất ngốc, thả ra thứhôi thối không có tính sát thương, lại dễ dàng làm người khác nổi giận.Rốt cuộc là nàng đã dùng cái đầu ngu ngốc đến đâu để nghĩ ra cách nàyvậy?
Phía sau nàng, cả một đám người hô đánh hô giết. Liên tục có những ngọn phiđao vụt qua bên cạnh khiến nàng sợ hãi chỉ biết ôm đầu chạy về phía tòalầu mà trốn:
- Oa oa! Sau này, tôi sẽ không chơi trò chơi này nữa. Họ làm sớm thật đấy. Cha ơi, cứu với!
Long Hiểu Ất ngồi ở trên cao bị gọi là cha thì mím chặt môi, thở dài. Cuốicùng, hắn không thể ngồi nhìn tiếp được nữa, bèn vén áo đứng dậy bướcxuống dưới lầu muốn kéo kẻ đó về. Kẻ do mình nuôi dạy thì chỉ có mình là người hiểu rõ nhất. Nha đầu này thì có khả năng chọc giận người ta đếnmức người ta muốn ném cả mình vào nồi đun. Có điều, nàng vẫn là ngườicủa hắn, hắn có thể dạy dỗ nàng nhưng không có nghĩa là người khác cóthể bắt nạt nàng.Việc dạy dỗ nàng không đến lượt họ. Thật là chẳng rathể thống gì. Nhốt nàng vào phòng tối để trị tội nàng mới là lựa chọntốt nhất.
Cung Diệu Hoàng vừa thấy hắn xuống lầu, thì chau mày hỏi:
- Nàng! Hoàng thúc đi đâu thế?
Hắn liếc nhìn kẻ gây ra mớ lộn xộn này rồi trừng mắt:
- Đón hoàng thẩm của ngươi về phủ. Ngươi tự nghĩ cách giải quyết mớ lộn xộn của mình đi.
Nói xong, hắn bảo thị vệ mở cửa dưới lầu. Cánh cửa vừa được mở ra thì mộtbóng trắng vụt qua trước mắt hắn. Cái bóng đó lao qua làn mưa binh khíkéo bóng đỏ vào lòng. Cái bóng đó nhún chân bay lên chỗ giá đèn trên tòa lầu. Hắn hơi ngẩng đầu thì chỉ thấy ở giá đèn trên lầu có một bóngtrắng và một bóng đỏ đang quấn lấy nhau. Hắn cũng không vội lên tiếng mà chỉ xem hai kẻ khốn đó sẽ làm gì tiếp theo.
- Long Nhi, mở mắt ra!
Bạch Phong Ninh hô lên. Chiếc áo trắng của hắn bay phần phật trong gió thậtlà lãng mạn. Chỉ có điều Long Tiểu Hoa đang ôm lấy eo hắn vẫn bốc ra mùi hôi thối khó chịu.
- Long Nhi, muội hôi quá!
- Rốt cuộc huynh có nhân tính không thế? Chưa lâm trận đã bỏ trốn hại tôi một mình không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đến chồn hôi mà thôi. Huynh còn nói tôi hôi sao? Ai da, mẹ ơi! Huynh kéo tôi cao lên mộtchút. Thật cao, thật cao ấy. Phía dưới có rất nhiều người muốn đâm, muốn chém tôi.
- Ta chỉ đi tìm bộ đồ mà mình thích thôi. Màu trắng này của ta khá hợp với muội.
- … Huynh đến muộn chút nữa là được thấy thi thể của tôi đấy. Như vậy thì còn hợp nỗi gì?
- Không thể nào. Nếu ta đến muộn thì ít nhất cũng chỉ thấy người khác kéo muội vào lòng. Một mình ta chua xót mà thôi. Đúng không, Long huynh? -Nói xong, hắn quay xuống hỏi Long Hiểu Ất đang đứng nhìn hằn học ở dướitòa lầu.
Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ hứ một tiếng lạnh lùng rồi quay đi chỗ khác.
Cung Diệu Hoàng thì không có phong độ tốt như vậy:
- Họ Bạch kia, ngươi quên ngươi đến đây làm gì rồi sao? Đừng ôm nữ nhân của tiểu vương nữa. Người nên làm việc ngươi cần làm đi.
- Nữ nhân của Vương gia sao? - Bạch Phong Ninh cong môi. Hắn cúi đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang run rẩy rồi lại nhìn Long Hiểu Ất đang khó chịu giữa đám hỗn loạn: - Long huynh, sao huynh lại để tiền phu nhân bị tiểu điệt của mình chà đạp thế? Xét về luân thường đạo lý, dù thế nào cũng khôngthể đến lượt cháu trai huynh được.
- Không đến hắn, cũng chẳng tới lượt huynh.
- Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu. - Bạch Phong Ninh cười khẩy, ôm eo LongTiểu Hoa nhảy lên, hướng về phía đám người đang tranh giành tú cầu.
Tuy võ công của hắn không thể coi là tinh thông nhưng so với người chakhủng bố của hắn, người mỗi ngày đều mắng hắn võ công không ra gì mànói, rốt cuộc không ra gì đến mức nào thì hắn cũng không rõ. Thế nhưngđá bay mấy thứ binh khí, đạp ngã mấy tên tiểu tử, bay giữa không trung,một tay ôm nữ nhân, một tay giành tú cầu, những chuyện vặt vãnh này đềukhông thành vấn đề. Điều quan trọng là phải giữ phong độ như mẹ hắn nói. Không được hễ đánh không lại là quay đầu, hễ đánh không lại là bỏ chạy. Thà thua danh lợi, cũng không thể để thua phong độ.
Thấy Bạch Phong Ninh nhẹ nhàng bay trong không trung giành tú cầu, Long Tiểu Hoa giơ tay ra đòi bắt:
- Đưa cho tôi, đưa cho tôi. - Đưa cho nàng là nàng sẽ thắng, thuận lợihoàn thành nhiệm vụ, được một năm đọc tiểu thuyết thoải mái, còn có thểlàm cho chồng cũ của nàng tức đỏ cả mặt. Mau đưa cho nàng đi.
Bạch Phong Ninh giơ lên cao, có ý không cho nàng chạm đến quả tú cầu, nhìn nàng:
- Long Nhi, muội thật sự muốn có quả tú cầu của người khác đến vậy sao?
- Muốn, muốn có. - Tiểu thuyết và “cha”.
- … Thật kỳ lạ! - Bạch Phong Ninh nhìn nàng cười, đưa nàng trở lại mặtđất. Hắn liếc mắt nhìn bộ xiêm y màu đỏ nàng đang mặc và chiếc dây lưngxám có thiêu chữ “Diệu” thì liếc nhìn bề phía Diệu vương gia, nhếch môi, lạnh lùng nói: - Tự nhiên ta không muốn đưa cho muội nữa.
- Hả? - Thế là ý gì? Cướp được tú cầu rồi không đưa cho nàng, muốn đùa nàng sao? Hắn làm người nhà của nàng kiểu gì vậy?
- Muội muố