Old school Easter eggs.
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328562

Bình chọn: 9.00/10/856 lượt.

đếnmọi chuyện trong phòng ăn nữa, đi thẳng ra tiền đình, ngồi xuống bậc thềm, chốngcằm nhìn bầu trời đầy sao.

Hóa ra, hắn vẫn không cam lòng. Hắn thực sự tưởng mình đãquên được cái cảm giác rối bời đó, yên tâm để cho nàng nương tựa. Dù hắn phảidùng cả đến bàn tính và sổ sách, thứ mà hắn ghét nhất từ nhỏ đến lớn thì hắncũng chấp nhận. Sáng nay, khi Đinh nha đầu nói với hắn họ vừa động phòng, hắnđã dự định như vậy. Thế nhưng hắn đã nói với nàng, hắn không cam lòng bị đuổira khỏi hoàng thành như thế. Hắn muốn tìm người đó để đòi lại rất nhiều thứ.Hắn không thể quên được, cũng không có cách nào quên được.

Rời xa hắn, nàng có thể thật sự thoải mái. Vậy thì hắn còn lýdo gì để ở đây chứ? Vậy thì hắn còn không yên tâm điều gì? Ở đây đã có BạchPhong Ninh? Nàng nói nàng không cần dựa vào hắn. Khế ước hồi đó cũng chỉ là hứavới mẹ nàng sẽ chăm sóc nàng cho đến khi nàng có thể tự lập. Nếu như nàng khôngcần đến hắn nữa thì hắn hoàn toàn có thể vui vẻ thảnh thơi bỏ đi bất cứ lúcnào.

Kẻ đáng thương đã đánh bại Mẹ kế, đuổi hắn ra khỏi phòng ăn, một mình cô đơt ngồi ên bậc thềm ngắm sao, nhưng nàng hoàn toàn chẳng có chút hứng thú ăn uống, vì vậy nàng đành cố ăn cho no bụng. Sau những lời khuyên nhủ của Giả quản gia, Tiểu Đinh và Tiểu Bính, nàng bất đắc dĩ vén rèm, bước ra tiền đình. Nàng nhìn quanh, cuối cùng thì thấy ai đó đang tức giận ngồi ên bậc thềm.

Cái bóng của Long Hiểu Ất ong thật cô đơn!

Mặc dù hắn u sầu ngồi ên bậc thềm bằng đá nhưng tay vẫn giơ lên gọi gia đinh mang cho mình một ấm à. Hắn cầm chén à nhấp một hớp, thẫn thờ nhìn thảm cỏ được cắt thẳng tiếp ước mặt.

Nàng nhích từng bước, muốn lại gần hắn, nhưng thứ khí thế áp bức tỏa Pa ên người hắn đã ngăn bước chân nàng. Thực ra nàng cũng đang vô cùng tức giận. Tối qua khi uống say, lên xe ngựa, hắn cứ ôm lấy nàng nói hắn không cam lòng, sẽ có ngày hắn đòi lại, rồi lại quay sang nói nàng không bằng người khác. Trong lòng nàng đã khó chịu lắm rồi, hắn còn làm cho sự việc tồi tệ thêm như vậy.

Chẳng qua là uống rượu, chẳng qua là vui vẻ, có gì đátg tự hào chứ? Mỗi người đều có ý chí riêng. Nàng cũng thế. Không phải là hắn không biết. Bây giờ hắn tỏ vẻ coi Fhường nàng là ý gì chứ?

Nói gì mà muốn nàng phải hiểu chuyện một chút, đừng nên dựa dẫm vào hắn. Vậy sao hành động của hắn lại hoàn toàn ngược lại? Sao cứ phải ép nàng ngồi bên cạnh để gắp cho nàng những món ăn nàng không thích? Sao cứ phải một mình lo chuyện làm ăn, còn dùng tên nàng để mua thêm sản nghiệp? Lại còn đòi thay nàng chọn chồng, rồi không cho nàng làm hạnh đỏ vượt tường nữa chứ? Hắn căn bản là đang bỡn cợt nàng. Hắn không ở nhà, tàng như cá gặp nước tự do bơi lội, muốn làm gì cũng được, không cần phải để ý đến cảm nhận của hắn.

Nàng có biết tự chăm sóc bản thân hay không thì liên quan gì đến hắn? Hắn gào lên như thể nàng thiếu bạc của hắn vậy. Nàng bị hắt “chăm sóc” nên mới thành ra thế này, chẳng có chí khí gì, chẳng có tài cán gì, chỉ biết dựa dẫm vào kẻ khác, thiếu sự chăm sóc của người khác thì sẽ bị người ta bắt nạt. Dù là Lâm Nội Hàm hay viên ngoại nhà nào hoặc ai đó ong bữa tiệc đều có thể bắt nạt nàng. Nàng đã thuộc mọi điều ong cuốn Điều răn nhi nữ, nhưng làm gì có điều nào là sở ường của nàng. Không biết giúp phu quân, chỉ biết làm loạn, thế nên bây giờ nàng vẫn chưa gả đi đâu được.

Tất cả là tại hắn làm cho nàng ra nông nỗi này. Nàng không cần hắn.

Xoay người đi, cứ để hắn u sầu một mình, nàtg vẫn còn chưa nguôi giận đây này. Về phòng đọc tiểu thuyết thôi. Nhân vật nam ong đó còn tốt, lúc nào cũng là chỗ dựa cho nhân vật nữ, đâu giống như ai đó, ong lòng không vui thì lôi vợ ước ra út giận, hoàn toàn không dịu dàng, không quan tâm, không làm cho người khác yêu quý.

Bất chấp ánh mắt và ám hiệu của mọi người, nàng quay bước về phòng, chốt cửa lại, ở ong phòng đọc tiểu thuyết, đá mấy cuốn sách dùng bàn tính ra xa, nguôi đi chút bực mình. Kết quả, vì tối ăn chưa no nên phải chạy xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Nàng thề nàng tuyệt đối không có ý định đi xem kẻ ngồi ở bậc thềm đó, nhưng nàng phát hiện ra cái bóng ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Tay hắn vẫn cầm chén trà đã nguội. Hắn dựa vào thành cửa, ạng thái suy tư đó khiến nàng có cảm giác không cần phải thật ọng với hắn. Nàng đi vào bếp, tiện thể bưng thêm một bát mỳ.

- Này!

Một bát mỳ với mấy cọng rau xanh, nước mỳ ong veo được nàng đặt ên mặt đất. Nàng đem đồ ăn cho hắn.

Hắn nhìn bát mỳ đó, một lát sau ánh mắt mới ấm áp ngẩng lên nhìn nàng.

Dường thư nàng chẳng hề để ý đến ánh mắt đó, đang phiêu du thìn ong không ung:

- Tức giận xong rồi thì ăn đi. Tôi chưa từng thấy ai tức giận đến mức không muốn ăn đâu.

- Lại là mỳ suôtg à? - Hắn buồn bã hỏi nàng như thể hắn rất không hài lòng với món ăn của nàng vậy.

- Tôi chỉ biết làm món này thôi. Nước sôi, cho mỳ, cho muối, cho rau vào là xong. Rất tiệt lợi! Có thể ăn no bụng là tốt rồi. Huynh đừng nói là tôi không biết cách chăm sóc bản thân đấy nhé. Tôi không để cho mình chết đói đâu. Chết đói mất mặt lắm.

Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã dùng ý đó để êu chọc hắn. Lần này, nàng lại như