
ay lên tát hai cái nữa. Ðoạn gã túm tóc cô xách nửa người lên quát hỏi:
- Mi còn khóc nữa hay thôi? Tiểu Quận chúa vẫn sa lệ không ngớt. Vi Tiểu Bảo lại quát:
- Mở to mắt ra mà nhìn ta! Tiểu Quận chúa hai mắt nhắm nghiền. Vi Tiểu Bảo lại thét lên:
- Chà chà! Mi tưởng đây cũng là Mộc vương phủ nhà mi chăng? Quân khốn kiếp! Bọn gia tướng Lưu, Bạch, Phương, Tô nhà mi thì đã làm con mẹ gì? Một ngày kia vào tay lão gia, lão gia sẽ băm vằm chúng nát ra như tương! Rồi gã quát hỏi:
- Mi có mở mắt ra hay không? Tiểu Quận chúa cố hết sức nhắm chặt hơn. Vi Tiểu Bảo bỏ đầu cô xuống nói:
- Giỏi lắm! Mi không chịu mở mắt thì để hai cái tròng thối tha đó làm gì? Chi bằng lão gia khoét ra ngâm rượu. Gã cầm lưỡi truỷ thủ để vào mắt cô lia mấy cái. Tiểu Quận chúa toàn thân run lên, cô vẫn không chịu mở mắt. Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, gã nói:
- Mi không chịu mở mắt nhưng lão gia nhất định bắt mi phải mở ra. Mi đã muốn thi gan với ta thì rồi mi sẽ biết Quận chúa nương nương lợi hại hay tên tiểu lưu manh, tiểu khiếu hoá như ta lợi hại. Tạm thời ta chưa khoét mắt mi vội. Nếu ta khoét mắt ngay thì ra để mi thắng, vĩnh viễn không phải ngó đến ta. Ta hãy dùng lưỡi đao thích vào mặt mi: bên trái một con rùa thối tha, bên mặt một đống phân bò. Bao giờ những vết thích thành sẹo ta cho mi ra phố để hàng ngàn hàng vạn người bu lại coi mặt mi. Người ta sẽ nói: "Ðẹp quá! Ðẹp quá! Tiểu mỹ nhân ở Mộc vương phủ mà nửa mặt bên trái có hình con rùa, nửa mặt bên phải có đống phân bò." Mi có mở mắt ra hay không? Tiểu Quận chúa toàn thân không nhúc nhích, chỉ có cặp mắt là tự ý mở ra hay nhắm lại được. Cô nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy càng nhắm mắt chặt hơn. Vi Tiểu Bảo tự nói một mình:
- Té ra con đượi này chả lo mặt mình không đẹp, nên muốn ta khắc mấy chữ vào mặt. Ðược lắm! Trước hết ta hãy khắc một con rùa! Gã mở ngăn bàn lấy nghiên mài mực và bút lông ra. Bút nghiên này đều là đồ dùng của Hải lão công để lại. Vi Tiểu Bảo từ nhỏ tới lớn chưa từng sờ đến bút. Bây giờ gã cầm bút cũng như cầm đũa. Gã giơ bút lên vẽ vào nửa mặt bên trái tiểu Quận chúa một con rùa. Tiểu Quận chúa nước mắt đầm đìa chảy vào con rùa mực thành một vết đen sì. Vi Tiểu Bảo nói:
- Trước hết ta hãy dùng bút vẽ hình rồi sẽ lấy mũi dao khắc vào, như người ta khắc chữ vậy. Phải phải! Quận chúa nương nương! Khi nào tại hạ khắc xong sẽ đưa Quận chúa nương nương đến đường phố lớn cổng thành Trường An mà reo lên: "Khách quan nào muốn in hình con rùa? Cứ ba đồng một tấm, vào đây mà in". Ta chỉ phải dùng mực đen quét lên mặt mi là lại có người trả cho ba đồng. Ta lấy giấy trắng in vào mặt mi là thành ngay hình con rùa, mau lẹ quá mà! Một ngày ta in trăm tấm được ba trăm đồng tiền là đủ ăn xài. Gã miệng nói ba hoa, mắt không ngớt nhìn trộm gương mặt tiểu Quận chúa thì thấy cặp lông mày của cô không ngớt rung động. Hiển nhiên cô vừa phẫn nộ lại vừa khiếp sợ. Vi Tiểu Bảo càng lấy làm đắc ý, gã vừa cười vừa nói:
- Hừ! Nửa mặt bên phải mà khắc đống phân bò thì làm sao lấy được tiền? Trên đời làm gì có người bỏ tiền ra mua đống phân bò? Gã ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp:
- Chi bằng ta khắc con heo vừa mập vừa ngu dốt thì chắc là lợi to. Gã cầm bút giơ lên vẽ loạn xạ vào nửa mặt bên phải một hồi. Gã vẽ một vật gì có bốn chân và một cái đuôi. Nó không ra con mèo mà cũng chẳng giống con chó. Vi Tiểu Bảo đặt bút lông xuống, lấy một con dao bạc cầm tay dùng đế. Gã đặt mũi dao vào má bên trái tiểu Quận chúa rồi lớn tiếng quát:
- Mi mà còn bướng bỉnh không chịu mở mắt là ta khắc vào mặt mi đó. Tiểu Quận chúa nước mắt tuôn ra như suối. Cô vẫn không chịu mở mắt. Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, chẳng lẽ lại chịu thua. Gã dựa mũi dao nhẹ nhàng trên mặt tiểu Quận chúa vạch lui vạch tới. Con dao này rất cùn. Da mặt tiểu Quận chúa còn non như vậy mà cũng không làm tổn thương chút nào. Có điều tiểu Quận chúa khiếp sợ quá, cô cho rằng tên tiểu ác nhân này dùng dao rạch mặt cô thật. Cô uất quá ngất xỉu. Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận chúa sắc mặt có điều khác lạ thì sợ cô bị mình hăm doạ bỏ vía chết rồi. Gã giật mình kinh hãi vội đưa tay lên sờ mũi thấy cô hãy còn hô hấp, lại cất tiếng mắng:
- Con đượi thối tha này giả chết. Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Thị dù chết cũng không chịu mở mắt, chẳng lẽ ta chịu thua thị ư? Ðã thế thì quyết thi gan. Vi Tiểu Bảo nhất định không chịu hàng phục. Gã lấy tấm khăn ướt lau mực trên mặt tiểu Quận chúa và phải lau đến ba lần mới sạch hết. Vi Tiểu Bảo thấy lông mi của tiểu Quận chúa thưa mà dài. Cô lại miệng nhỏ mũi ngay, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, bất giác miệng lẩm bẩm:
- Ngươi là một vị Quận chúa, chắc trong thâm tâm coi một tên tiểu thái giám như ta không vào đâu, ta cũng coi ngươi tầm thường, chẳng hoá ra ở vào thế dằng co? Sau một lúc, tiểu Quận chúa từ từ tỉnh lại mở mắt ra thì thấy cặp mắt của Tiểu Bảo đang trợn lên nhìn mình một cách hung dữ. Cô không khỏi giật mình kinh hãi vội nhắm mắt lại ngay. Vi Tiểu Bảo cười ha hả hỏi:
- Rút cục ngươi phải mở mắt ra nhìn lão gia rồi. Thế là lão gia đã toàn thắng, phải vậy không?