Nhật Nguyệt Minh Quang

Nhật Nguyệt Minh Quang

Tác giả: Ayaka

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326380

Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.

ãi chìm vào suy tưởng nàng không hề phát giác đã có người đứng bên cạnh nàng từ rất lâu. Chàng lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình lẻ loi, cô đơn của nàng bên bờ hồ, thấp thoáng dưới sắc tím của tán hoa Tử Đằng. Tà váy bạch y của nàng khẽ lay động theo làn gió hòa quyện cũng với những cánh hoa tím buồn…Từng cử chỉ, từng bước chân, từng cái nhíu mày và giọt nước mắt trầm buồn kia không hiểu sao lại khắc sâu trong lòng chàng đến vậy. Trái tim chàng khẽ xao động không lí do…Chàng bất giác lên tiếng:

-Cô nương là ai? Tại sao lại bước chân vào nơi này?

Nàng chợt bừng tỉnh, một cảm giác bất an lan tỏa trong lòng. Hắn là ai? Tại sao lại có thể đến gần nàng mà nàng lại không hề phát hiện. Dù là nàng đang mất cảnh giác nhưng bản năng sát thủ vẫn không dễ dàng biến mất như vậy. Nhất định hắn phải là một cao thủ võ lâm…Nàng nhẹ nhàng xoay người lại đối diện với hắn. Nhưng….dung mạo của chàng, đôi mắt cương nghị của chàng làm nàng hốt hoảng. Cảm giác đau đớn của con tim trỗi dậy không gì ngăn cản nổi. Nàng bất tri bất giác lùi dần một bước. Nhưng nàng đã đứng quá gần bờ hồ, cả thân người nàng nhẹ nhàng ngã về phía sau…Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là nàng đã rơi xuống hồ nước…Một bàn tay ấm áp vội vàng kéo nàng lại, ôm trọn nàng vào bờ ngực rắn chắc mang lại cho nàng cảm giác an toàn, bình yên mà thân quen đến lạ…Nhưng cả ngàn lần, vạn lần nàng mong ước chàng đừng đưa tay ra, đừng cứu lấy nàng…để nàng không phải đau đớn, thống khổ như thế này…Kí ức đã bị chôn chặt trong sâu thẳm trái tim nàng năm xưa bỗng nhiên hiện về không gì cản nổi….

15 năm trước…

Một tiểu nữ tử y phục nhàu nát, dung mạo dễ thương nhưng hốt hoảng kèm theo rất nhiều bùn đất bám trên gương mặt lo sợ tột cùng đang cố sức chạy trốn. Mái tóc đen dài rối rắm, cả thân thể đầy những vết kiếm, những vệt máu màu đỏ hòa quyện với bùn đất len lỏi trên bộ xiêm y màu trắng đã vấy đầy máu của nàng. Ai nhìn thấy cũng phải đau lòng rơi lệ. Nhưng thật xót thương cho nàng là vẫn chưa có ai nhìn thấy, vẫn chưa có ai cứu nàng thoát khỏi cuộc truy sát này….Kể từ hôm qua, nàng đã phải chạy trốn khỏi bà ta, không một miếng ăn, không một ai che chở. Nàng trải qua cái lạnh thấu xương, co ro trong một hang động rồi khi vừa bừng tỉnh dậy nàng lại phải chạy. Nàng chạy mãi, chạy mãi không xác định phương hướng. Mục tiêu duy nhất của nàng là trốn khỏi bà ta, trốn khỏi cái nơi đáng sợ đó, trốn khỏi vận mệnh thấm đẫm đầy máu của nàng. Nàng đã dần kiệt sức…Bỗng nhiên nàng muốn từ bỏ, nàng muốn rời khỏi thế giới này, nàng không muốn tiếp tục sống trong sự tàn nhẫn, trong sự đổi chác bằng tiền và máu này nữa….Nàng dùng chút sức lực cuối cùng chạy đến bên bờ vực thẳm…Nơi này là nơi nàng cảm thấy yên bình và thanh thản nhất…Nàng muốn kết thúc ở đây…Hi vọng kiếp sau nàng không phải chịu số phận cay đắng này nữa. Nàng ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn bãi cỏ non tràn trề sức sống, nhìn những tán cây xanh mơn mởn,…Tất cả đều đang sống, đang hạnh phúc dưới ánh mặt trời. Nàng được chết ở đây âu cũng là mãn nguyện…..

Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần vực thẳm. Nàng nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành như lưu giữ thế gian thêm một chút nữa…Chỉ cần nàng đặt một bước chân nữa thôi là số mệnh của nàng sẽ kết thúc ở đây…Nhưng hai chữ “Định Mệnh” vẫn vây lấy nàng, không chịu buông tha cho nàng. Khi nàng sắp gieo mình xuống vực thẳm thì một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vây lấy nàng, ôm chặt nàng vào lòng, một giọng nói trầm tĩnh vang lên:

-Tiểu cô nương có tâm tình gì mà đến nỗi nghĩ quẩn như vậy? Nàng nói cho ta đi. Ta sẽ bảo vệ nàng.

Nàng bất ngờ không thốt nên lời. Cảm giác an toàn từ tiểu tử này mang đến làm nàng cảm thấy ấm lòng. Một suy nghĩ không biết từ đâu ập đến, nàng mãi mãi muốn ở trong vòng tay ấy, không bao giờ li khai….Nàng nhẹ nhàng ngẩng mặt lên nhìn tiểu tử xa lạ kia. Một gương mặt ngây thơ, trong sáng nhưng ẩn chứa sự kiên định, ánh mắt xanh dương thăm thẳm, bao la hút hồn người. Nàng đoán tiểu tử nọ chỉ hơn nàng khoảng hai tuổi nhưng sự khẳng khái, chính trực vẫn hiện lên rõ ràng.…Nàng ngây ngất trước vẻ đẹp rạng ngời như ánh dương chói rọi, khẽ nói:

-Tiểu nữ là bị truy sát đến mức đường cùng. Chàng nên để tiểu nữ toại nguyện. Chàng không có khả năng đấu lại bà ta đâu.

-Trên đời này có người nữ nhân nhẫn tâm như vậy sao? Hại nàng thê thảm như thế này. Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng. Ta hứa đó._Tiểu tử nọ khẽ nhíu mày.

Nàng mỉm cười lặng lẽ, cuối cùng nàng cũng tìm được một người bảo vệ, che chở cho nàng. Nàng đã kiệt sức, đã quá mệt mỏi, nàng khẽ thì thầm:

-Chàng nên chạy đi. Bà ta sắp đuổi đến rồi. Đừng bỏ mạng vô ích. Tiểu nữ trước khi chết vẫn may mắn gặp được chàng xem như ông Trời còn có mắt. Tiểu nữ thật lòng cầu xin chàng hãy rời đi…

Nàng đã dần chìm vào vô thức trong vòng ôm ấm áp ấy nhưng đâu đó vẫn vang vọng tiếng nói khẳng định của tiểu tử kia:

-Nam tử hán đại trượng phu nói được là làm được. Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng bằng cả tính mạng nà


Disneyland 1972 Love the old s