
a:
- Người đi câu cá, thường thường ngược lại hay bị cá tha đi, cô không sợ cá nuốt vào bụng sao ?
Hoa Hoa Phong cười nói:
- Vậy cũng tốt, tôi ăn cá hàng ngày, ngẫu nhiên bị nó ăn một lần, có gì quan hệ ?
Đoàn Ngọc nói:
- Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao ? Cô không thấy chuyện này nguy hiểm lắm sao ?
Hoa Hoa Phong hững hờ nói:
- Nếu nhìn không ra, tôi cần gì phải đi theo anh ?
Cô nói xem ra hững hờ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cô đầy vẻ quan thiết và ưu lự, cũng đầy tình cảm không tiếc cùng sống chết với Đoàn Ngọc, cùng chia sẻ hoạn nạn.
Cái thứ tình cảm ấy, dù là một người bằng gỗ cũng phải cảm thấy được.
Đoàn Ngọc không phải là người gỗ, trái tim của y đã biến thành như một cục đường rớt vào trong nước.
Y tựa như không dám đưa mắt nhìn cô, đi nhìn bộ đồ màu xanh lụa để trên giường, rồi bỗng nói:
- Cái bộ quần áo này của cô đẹp đấy chứ.
Hoa Hoa Phong trợn mắt trắng dã lên nhìn y, rồi nhịn không nổi cười nói:
- Không lẽ anh không nhìn ra lúc nãy tôi cứ mãi chờ anh nói câu đó, hiện tại mới nói không phải là chậm lắm sao ?
Đoàn Ngọc cũng nhịn không nổi cười nói:
- Chậm một chút còn hơn là không nói.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cười, quay người đóng cửa lại.
Rõ ràng là đi ra ngoài, tại sao lại bỗng nhiên đóng cửa ?
Trái tim của Đoàn Ngọc bỗng đập lên thình thịch, đập nhanh lạ thường.
Hoa Hoa Phong lại khóa trái cửa lại.
Trái tim Đoàn Ngọc đã đập thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước giờ y chưa gặp phải hoàn cảnh nào như thế này.
Thật y không biết nên làm sao cho phải.
Hoa Hoa Phong đã quay lại mỉm cười nói:
- Hiện tại dù cái gã nằm bên kia có tỉnh lại, cũng không biết chúng ta đi làm gì.
Cô cười thật ngọt ngào.
Đoàn Ngọc đỏ mặt ấp úng nói:
- Chúng ta đi làm gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải anh nói đi câu cá sao ?
Đoàn Ngọc nói:
- Câu cá trong phòng này ?
Hoa Hoa Phong phì cười lên một tiếng, bỗng nhiên, mặt của cô cũng đỏ lên.
Cô rốt cuộc đã hiểu ra Đoàn Ngọc đang nghĩ gì.
- Đàn ông thật không phải là thứ tốt lành.
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc một cái, rồi bỗng bước lại, dùng sức mở toang cửa sổ ra.
Bên ngoài song cửa là Tây hồ.
Căn nhà này vốn kiến trúc xây trên mặt hồ.
Ánh trăng chiếu trên mặt hồ nước, nước hồ sáng rực như một tấm gương, một chiếc thuyền con nho nhỏ đang đậu bên song cửa.
- Thì ra cô ta muốn từ chỗ này đi ra.
Đoàn Ngọc rốt cuộc cũng hiểu ra, y thở phào một hơi thật dài, rồi cười nói:
- Thì ra nơi đây còn có con đường đi, tôi cứ ngỡ ...
Hoa Hoa Phong lập tức ngắt lời y, nói lớn lên:
- Anh còn ngỡ gì nữa ?
Mặt cô càng đỏ thêm, cô hằn học trừng mắt nhìn y rồi nói:
- Bọn đàn ông các anh đó, tại sao không đi nghĩ chuyện gì tốt đẹp một chút ?
oo Đêm.
Đêm trăng.
Mặt hồ dưới ánh trăng tựa như tấm gương, trên mặt hồ ánh trăng bàng bạc, trong gió nghe như có mùi thơm của gỗ cẩm hoa.
Chiếc thuyền nhỏ lắc nhẹ trên mặt hồ, người trên thuyền lắc nhẹ mái chèo.
Cái gì ôn nhu nhất nhỉ ?
Mặt hồ ? Hay ánh trăng ? Hay là ánh mắt của người ấy ? Người đã muốn say, say không phải vì rượu.
Tây hồ tháng ba, Tây hồ dưới ánh trăng, không phải còn muốn làm người ta say hơn là rượu ?
Huống gì, người đang độ tuổi xanh.
Hoa Hoa Phong đưa một mái chèo qua cho Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc lẳng lặng đón lấy, ngồi bên cạnh cô, hai cây chèo cùng đưa xuống nước, cùng đưa lên không.
Chèo bật lên, nước bắn tung tóe như những thỏi bạc vụn.
Nước hồ cũng say rồi, say thành làn sóng lăn tăn, say thành một cái lúm đồng tiền.
Xa xa có ai đang thổi sáo ?
Bọn họ yên lặng nghe tiếng sáo, yên lặng lắng nghe tiếng mái chèo khua nước.
Tiếng chèo khua còn hay hơn cả tiếng sáo, còn có âm điệu hơn.
Hai cặp bàn tay tựa hồ biến thành một người.
Bọn họ không ai nói chuyện.
Nhưng bọn họ lại cảm thấy mình chưa bao giờ gần gũi một người nào đến như vậy.
Hai trái tim đã cùng nhịp, hà tất phải nói gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu, Đoàn Ngọc mới thở nhẹ ra một tiếng, rồi nói:
- Nếu tôi chẳng có chuyện phiền phức này thì sẽ tốt bao nhiêu.
Hoa Hoa Phong trầm mặc một hồi lâu, mới nói nhỏ:
- Nếu không có chuyện phiền phức đó, chiếc thuyền này sẽ không có anh trên đó, cũng không có em.
Đoàn Ngọc nhìn cô, cô cũng đang nhìn Đoàn Ngọc, bàn tay của hai người cùng đưa ra nhẹ nhàng chạm nhau, rồi lại thụt về.
Nhưng chỉ có cái đụng chạm nhẹ nhàng ấy, đã thấy hơn ngàn lời vạn lẽ.
Thuyền nhỏ đã cập bờ.
Trên bờ có cây liễu rũ, chính là chỗ Đoàn Ngọc gặp Kiều lão tam.
Hoa Hoa Phong gát chèo qua một bên hỏi:
- Anh nói em đưa anh đến chỗ này, bây giờ sao đây ?
Đoàn Ngọc nối lời:
- Bây giờ mình lên bờ, anh tính đi tìm thêm lần nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tìm căn nhà đó ?
Đoàn Ngọc nói:
- Anh cứ không tin được mình tìm lộn chỗ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trên đời này rất có nhiều gã lầm cửa, chỉ vì bọn họ không tin là mình tìm lộn nhà.
Đoàn Ngọc nói:
- Vì vậy anh phải tìm lại lần nữa.
Lần này y lại càng cẩn thận, cơ hồ quan sát hết tất cả những căn nhà có thể là căn nhà đó, một hồi thật lâu.
May mà bây giờ đã khuya lắm, không ai thấy bọn họ, nếu không họ sẽ cho bọn họ là thứ trộm cướp.
Bọn