Thất Chủng Binh Khí 4 - Đa Tình Hoàn

Thất Chủng Binh Khí 4 - Đa Tình Hoàn

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

ình:

- Anh nói gì vậy ?

Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:

- Tôi nói cô chính là Quách Ngọc Nương, Quách Ngọc Nương chính là cô.

Tiểu Hà kinh ngạc nhìn y, sờ sờ vào trán y hỏi:

- Có phải anh đang phát nhiệt đấy không ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Tôi đang tỉnh táo lắm, trước giờ chưa có lúc nào tỉnh táo bằng.

Tiểu Hà nói:

- Tại sao anh cứ nhất định nói em là chị của em ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Bởi vì hôm nay tôi thấy một chuyện lạ.

Tiểu Hà hỏi:

- Anh thấy chuyện gì vậy ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Tôi thấy tới ba cô Thúy Nga.

Tiểu Hà thở ra:

- Nhất định là anh đang phát nhiệt đây, không những vậy mà còn tệ hại lắm, vì vậy anh nói gì, em chẳng hiểu chút nào cả.

- Cô phải hiểu đấy chứ, không những vậy, còn hiểu hơn ai cả.

Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói tiếp:

- Nhưng tôi vốn là không hiểu, tại sao chỉ có một Thúy Nga thôi, mà lại biến thành ra ba người ?

- Hiện tại anh đã hiểu rồi sao ?

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu:

- Ba cô Thúy Nga, dĩ nhiên có hai cô là giả.

- Hai cô nào ?

- Tôi thấy cô ở trong sân chỗ nhà Tôn Tân không phải là Thúy Nga, mà là cô.

Tiêu Thiếu Anh nói tiếp:

- Tôi không nhìn được rõ, Cát Thành cũng không, nhưng y biết cô thường hay lại nơi đó. Y không muốn tôi biết chuyện đó, vì vậy mới thuận miệng thêu dệt để gạt tôi, nói cô là Thúy Nga. Nhưng cô không phải là Tiểu Hà. Cái cô Thúy Nga thứ hai tôi thấy, mới đúng là Tiểu Hà.

- Sao ?

- Dĩ nhiên cô ta cũng biết bí mật của cô, vì vậy cũng không muốn tôi biết cô ta mới là Tiểu Hà, cô ta cũng thuận miệng nói láo, nói mình là Thúy Nga.

- Tại sao bọn họ không nói tên gì khác, cứ chọn Thúy Nga ? Không lẽ cái tên đó có gì đặc biệt hay lắm sao ?

- Cái tên đó không hay lắm.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Chỉ bất quá bọn họ đều biết Thúy Nga cả ngày nằm trong phòng Cát Tân, nhất định tôi sẽ không gặp cô ta, vì vậy mới giả mạo cái tên đó.

Y cười cười nói tiếp:

- Nào ngờ tôi lại xông vào phòng Cát Tân, gặp phải cô Thúy Nga thật.

Tiểu Hà chớp chớp mắt nói:

- Nếu em không phải là Tiểu Hà, tại sao lại mạo xưng cô ta làm gì vậy nhỉ ?

- Bởi vì Tiểu Hà tùy tiện leo lên giường với ai đều không sao, nhưng Quách Ngọc Nương thì không được.

- Bởi vì Quách Ngọc Nương biết lão gia tử rất ghen tuông ?

- Chỉ tiếc là lão gia tử tuy máu ghen thì lớn, nhưng thứ khác lại không lớn, có lúc thậm chí ông ta còn có sợ sợ Quách Ngọc Nương, thà nhốt một mình mình vào thư phòng còn hơn.

Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, nói tiếp:

- Quách Ngọc Nương lại là người thiếu không nổi đàn ông.

- Quách Ngọc Nương mạo xưng Tiểu Hà, không lẽ không sợ lão gia tử biết được hay sao ?

- Bởi vì lão gia tử không hề xen vào chuyện riêng của ai, cũng không đến phòng của Quách Ngọc Nương. Nếu ông ta muốn Quách Ngọc Nương, thì đã có Thúy Nga lại thông báo.

- Cũng như lúc nãy vậy !

- Đúng vậy, cũng như lúc nãy vậy, lúc nãy lão gia tử đang gọi cô.

- Vì vậy anh cho rằng em chính là Quách Ngọc Nương ?

- Thì cô vốn là vậy.

- Xem ra, anh quả thật là một kẻ lợi hại, anh còn lợi hại hơn em tưởng tượng nhiều lắm.

- Tôi vốn không có gì chắc trong tay lắm, chỉ bất quá tôi cảm thấy thật kỳ quái, trên đời này sao lại có hai chị em sao mà giống nhau thế.

Tiêu Thiếu Anh cười cười:

- Thuật dị dung của cô vốn không tệ tí nào, chỉ tiếc là cô không chịu cải trang mình xấu đi một chút.

- Bởi vì em vốn không ngờ được rằng có ai nhìn ra được bí mật của mình.

Cô còn cười lên một tiếng, cô chẳng còn phủ nhận chuyện này nữa.

Cô cười thật quyến rũ, thật ngọt ngào, cô chầm chậm nói tiếp:

- Cái bí mật này đã bị khám phá ra rồi, không có gì tốt lành cho bọn đàn ông các anh.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- May mà cái bí mật này còn chưa bị khám phá ra.

Quách Ngọc Nương nói:

- Sao ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Trừ tôi ra, hiện tại còn chưa ai khác biết được chuyện này.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Anh có phải là hạng người giữ được bí mật ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Cái đó còn phải xem lại.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Xem lại chuyện gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Xem cô có cách gì để cho tôi giữ bí mật hay không.

Quách Ngọc Nương cười càng quyến rũ, cô nói:

- Em nhất định là nghĩ ra được cách mà, em ...

Giọng nói của cô đã bị ngắt ngang. Bàn tay của Tiêu Thiếu Anh lại ôm lấy eo cô.

Chính ngay lúc đó, bỗng nhiên cả hai người đồng thời la lên một tiếng.

Trên ngực của Tiêu Thiếu Anh đã bị đâm một nhát đao, thanh đao còn đang dính trên ngực.

Nhưng bàn tay của y, cũng đã chụp cứng vào cổ tay của Quách Ngọc Nương, quặc cả cánh tay cô ra đằng sau lưng, y gằn giọng nói:

- Cô dám ám toán tôi sao, cô dám hạ độc thủ ?

Quách Ngọc Nương gào lên:

- Anh điên rồi à ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Cô mới là điên đấy.

Gương mặt mỹ lệ của Quách Ngọc Nương đã nhăn nhó đi vì đau đớn, cô nói:

- Anh buông tôi ra !

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Không buông.

Quách Ngọc Nương nói:

- Không lẽ anh muốn bẻ gãy tay của tôi sao ?

Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:

- Không những bẻ gãy tay cô, còn móc cả mắt cô ra, cắt đầu cô đi.

Bàn tay của y lại dùng sức gặc mạnh.

Lỗ tai của Quách Ngọc Nương đã nghe được có tiếng xương gãy, cô nhịn không nổi, khóc lên cầu khẩn:

- A


XtGem Forum catalog