t gì ? Hồi đó mới mười tám tuổi, còn ngờ nghệch… – Hàn Thanh ngượng khi bị ông anh kể lại câu nói nổi tiếng của mình.-Này này ! Đừng nói với tao mười chín tuổi là còn vụng dại ! Thôi, nói thẳng ra đi mày, có gì tao trợ giúp cho !Thấy Hàn Phi làm quá, Hàn Thanh đành nói, lưỡi ríu cả lại:-Ừ, thì…cũng xinh…-Xinh như thế nào ? Sắc sảo ? Bí hiểm ? Diễm lệ ? Quý phái ? Thơ ngây kiểu “em vô tội” ? Hay là cá tính nghịch ngợm ?-Hiền. – Hàn Thanh trả lời cụt lủn.-À, nhưng thôi, tao hỏi câu ấy cũng bằng thừa, thằng nào mới có người yêu chẳng kêu con nhỏ của mình là xinh nhất ! Thế nó người tộc gì ?-Nhân…-Pháp Sư à ?-Không. Kiếm Khách.-Ái chà ! Kiếm Khách nữ cơ à ? Thế nó thuộc loại gì đấy ?-Dùng trường binh và cả kiếm.-Mày tốt số đấy ! Sau này hai đứa lấy nhau thì hợp nhỉ ? Thử nghĩ cái biệt danh nào cho phù hợp với phu nhân của Trường Thương Tiểu Quỷ nhỉ ?-Anh chỉ nói đùa !Hàn Phi cười, trong khi Hàn Thanh thì ngượng. Ai mà chẳng thế ! Nói đến người yêu là ngượng trong khi kỳ thực lại rất muốn nói về vấn đề đó.-Thôi, đùa chán rồi. – Hàn Phi nói – Nghe tao hỏi này, mày mới quen nó à ? -Không. Lâu rồi.-Lâu là bao lâu ?-Được hai năm. Đi khỏi nhà được một năm thì gặp con nhỏ ở Thiên Ma Nhai, rồi cũng thành quen.-Nó đi với mày suốt à ?-Ừ. -Kể cả vào Hoàng Hôn Thánh Điện nó cũng theo à ?-Ừ.-Nói vậy là nó cũng mạnh ?-Mạnh thì chưa, nhưng cũng thuộc hàng khá. Nhưng anh hỏi thế làm gì ?-À, không, mày biết đấy, ai mà chẳng hỏi xem sức mạnh đến đâu.Mày biết mà !-Nhưng cũng có ý để xem nó mạnh đến đâu để sau này nhỡ là kẻ thù của mình để dễ bề đối phó chứ gì ?-Mày cũng hiểu nhanh ý của tao đấy. Mày phải biết với tình hình hiện nay của nhà mình. Cái gì cũng nên cẩn thận.-Hiểu rồi. Nhưng anh không cần phải lo đâu.-Thế con bé hiền lắm à ? Đến cỡ nào ?-Nói chung là hiền, đáng yêu.-Thế thì không ổn. Nghe tao hỏi tiếp, nó đi theo mày khắp nơi chứ gì ? Vậy vào Hoàng Hôn Thánh Điện, nó có theo mày tới cùng không ?-Có. Nhưng…-Vẫn yêu mày như trước chứ ?-Tất nhiên.-À, nếu đúng như mày nói vậy thì tao có thể yên tâm về con nhỏ này.-Vừa nãy còn nghi ngờ, sao giờ đã tin nhanh thế ?-Con nhỏ này theo tao nghĩ có tính cách đối lập với vẻ bên ngoài của nó.-Sao anh biết ?-Nó đã yêu mày hai năm, mà nếu đúng như mày kể là nó vẫn thích mày như thuở ban đầu thì chứng tỏ nó có lòng thuỷ chung. Khi vào Hoàng Hôn Thánh Điện, nó theo mày tới cùng, chứng tỏ nó là một con người mạnh mẽ. Mà mày biết thừa Hoàng Hôn Thánh Điện là như thế nào, sợ hãi, chạy trốn, vậy mà con bé vẫn theo mày tới giây phút cuối. Mà cái mũi của mày đứng có nở to ra như thế có được không ?Hàn Thanh cũng nhận thấy mũi của mình đang hơi phập phồng thật, anh cười:-Chứng tỏ là em có con mắt tinh đời đó chứ !-Thôi. Dù sao tao nói vậy thì mày cũng đừng lấy đó là tất cả. Quên mất, mà từ này giờ tao chưa hỏi, con bé Trúc Mai đó có gia đình như thế nào ?-Cha mất rồi. Còn mẹ hiện đang sống ở U Lan Thôn. -Gặp mẹ nó rồi à ?-Ừ, nói chung bà cụ tính cũng thoải mái và dễ chịu, không khắt khe xét nét lắm.Hàn Phi đọc lại cái bức thư, rồi hắn nhướn mắt lên hỏi:-Hình như mày định đưa nó về Kiếm Tiên chơi một chuyến phải không ?-Ừ, để giới thiệu ấy mà.Hàn Phi nằm sóng xoài, rồi hắn thở dài:-Thôi, tuỳ duyên tuỳ số, hai đứa chúng mày yêu nhau thì ai cản được. Tao chỉ muốn nói là mày cố mà đối xử tốt với nó, vậy thôi, dù gì nó cũng là con gái, cần được che chở.Hàn Thanh thấy câu nói đó của Hàn Phi có chút gì buồn bã, anh cũng thấy Hàn Phi có vẻ hơi chán chường.-Anh sao vậy ? – Hàn Thanh hỏi.-Chúng mày yêu nhau hai năm mà vẫn thắm thiết. Còn tao, chưa nổi hai tháng đã…Hàn Thanh cũng hiểu, anh có nghe Hàn Vệ nói lại rằng ả Doãn Ái, ý chung nhân tương lai của Hàn Phi xem ra mê tiền lắm. Mà lúc Hàn Phi muốn bỏ thì ả lại giở bài khóc lóc, kể lể này nọ. Người đâu mà mặt trơ hơn đá ! Mà Hàn Phi cũng khổ, hắn chọn Doãn Ái vì hắn tưởng ả nết na, thuỳ mị, ai ngờ vừa mới yêu nó được vài hôm mà nó đã ngốn của Hàn Phi gần một trăm Kim Nguyên Bảo. Ngài Hàn đã khá bực với Hàn Phi về chuyện này, ai đời có chồng mà còn đi lăng nhăng với thằng khác, mà thằng khác ở đây lại chính là thằng con ngài. Vì vậy, Ngài Hàn thường hay nhắc nhở Hàn Phi về chuyện con Doãn Ái, yêu đứa nào ngài không cấm, nhưng yêu một đứa như con Doãn Ái này thì phải xem xét lại. Và Hàn Phi thấy bây giờ những lời cảnh báo đó của Ngài Hàn và Hàn Vệ đang dần hiển hiện ra trước mắt hắn.-Dù sao thì… - Hàn Thanh nói – Anh cũng nên suy nghĩ kỹ một chút về chuyện đó.-Tao biết chứ…tao biết những con bé mà tao yêu chỉ yêu tiền của tao, vậy nên tao mới thay chúng nó như thay áo…-Biết thế sao anh còn yêu Doãn Ái làm gì ?-Chuyện đó…tao sẽ suy nghĩ lại…Hàn Phi đứng dậy, hắn bước ra cửa.-Đi đâu thế ? – Hàn Thanh hỏi.-Dạo quanh một chút, mày đi với tao không ? Từ hôm mày về đến giờ, anh em mình chưa ngồi nói chuyện với nhau câu nào cả.-Thế cũng được.Hàn Thanh đứng dậy, và anh bắt đầu chuyến đi dạo với anh trai của mình.-Mẹ kiếp !-Chửi gì nữa ?-Rõ ràng là con báo ở đường “Thất” đã về đích trước rồi, thế sao chúng nó lại bảo là con báo ở đường “Tam” thắng chứ ?-Thì con