ch nó lắm ! Mình không muốn nói là đeo thường xuyên trước mặt cậu! Cậu ngốc lắm ! Sao lại cứu mình chứ ?
-Chẳng…biết…Liên…mình yêu…yêu…
-Đừng nói nữa mà !
Chu Văn cầm cái dây chuyền, dâychuyền ướt đẫm máu từ bàn tay anh.Anh mỉm cười.
Chu Văn gục đầu xuống.
-CHU VĂN !
Hà Liên gục đầu vào ngực Chu Văn,tay cô không thể ôm được người Chu Văn vì tên đâm quá nhiều.
Đội trưởng Hãn Đồ đứng đó, ông cảmthấy bụng mình như bị ai đó đâm vào.Chu Văn là một người tốt,
Hoả Nghi đỡ Hà Liên dậy:
-Thôi, chúng ta phải đi.
Hà Liên đứng dậy, nước mắt trào rakhông ngớt.Mạnh Uy đánh mắt bảo Hoả Nghi đưa Hà Liên lên xe.
-Đưa Chu Văn lên đi ! - Mạnh Uy nói.
Tiểu Quyền và Nhan Tâm phải gỡ hết nhữngmũi tên trên người Chu Văn ra.Con đường lặng ngắt, chỉ có tiếng da thịt và cơbị đứt do rút tên ra.Lúc đầu rút tên, máu còn chảy, bây giờ rút tên ra máu cũngchẳng chảy nữa.
Nhan Tâm và Tiểu Quyền khênh xác củaChu Văn, đưa vào trong xe.
Đôi mắt sói của Dĩ Lượng đăm đămnhìn, một giọng nói đằng sau:
-Cậu ổn chứ, Dĩ Lượng ? - Giọng củaTiêu Khang.
-Ừ.
-Chu Văn là người tốt.Tôi biết cậurất thân với cậu ấy.
Dĩ Lượng không nói gì.
-Tôi không chơi với Chu Văn nhiềulắm, nhưng bây giờ tâm trạng của tôi cũng giống như cậu vậy.
-Đó là vì cái gì ?
-Tôi không biết nữa, Chu Văn khôngphải là người thân của tôi, nhưng lúc này tôi cũng thấy như khi Hoàng Tiến chếtvậy.
Tiêu Khang bước đi.
-Chu Văn nói cậu ấy quý tất cả nhữngthành viên đội Vô.
-Vậy…không có gì lạ về việc tôi cảmthấy buồn và muốn giết hết tất cả bọn Tích Vũ khi cậu ấy chết cả.
Lang nhân Dĩ Lượng cất tiếng tru củaloài sói.Tiếng tru vang khắp Tổ Long Thành, mặt đất xung quanh Dĩ Lượng rungchuyển.
Đội trưởng Hãn Đồ lên xe, ông hỏiMạnh Uy:
-Có gì ?
-Hai người đã chết, Tiêu Khang bịthương ở tay, nhưng không nặng lắm.Nhất Bảo bị ở chân, có lẽ là phải nằm mộttuần.
Một người bước lên xe, mái tóc đendài buộc đuôi ngựa, đôi môi đỏ hồng, cô gái này là Kiếm Khách duy nhất của độiVô, tên là Băng Tiên.Tay cầm một thanh kiếm dài đẫm máu, máu còn giỏ từng giọtxuống sàn xe.
-Người điều khiển báo đâu rồi ?
-Dưới kia. – Băng Tiên nói.
Đội trưởng Hãn Đồ nhìn xuống, ngườiđiều khiển báo đã chết, mũi tên xuyên qua cổ anh ta.
-Tất cả lính đi theo bảo vệ đoàn xe,trừ đội Vô chúng ta đều đã chết hết cả rồi. – Băng Tiên tiếp lời.
Hãn Đồ quay lại phía sau, xác nhữngngười lính Uất Hận Thành nằm chất bên trong, máu dính hết lên thành xe, tạothành những vệt dài. Đội trưởng Hãn Đồ lấy tay áo chùi đi, nhưng máu không sạchmà còn lan ra rộng hơn, ông không chùi nữa.
-Cậu cưỡi báo đi, Mạnh Uy.Qua chỗnày là đến chỗ quân ta rồi.
-Vâng.
Những bánh xe gỗ lại bắt đầu lăn lộccộc trên mặt đường.
…
-Tiếng hú ở đâu vậy ? – Thiên Tửhỏi.
-Chắc là của Dĩ Lượng, Lang nhân củađội Vô.
-Ai đó đã chết rồi sao ?
Ngũ Thánh Điện nhìn nhau, Lang nhânchỉ cất tiếng hú khi có người chết.
-Thưa ngài… - Một người trong NgũThánh Điện nói.
Thiên Tử nhìn Tổ Long Thành một lúclâu.
-Rồi , tiếp tục đi, Vương Mãn.
Ngài Vương Mãn chỉ tay lên tấm bảnđồ:
-Đội Vô đã ra được rồi, giờ này họđang đi tới chỗ quân ta, không còn nguy hiểm nữa.
-Ừ…
-Theo như các Vũ Linh vừa báo tin,đội Bạch đã tập trung tại Tứ Đại Kim Cương.
-Vậy…
-Chắc chắn giờ này là đang hỗn chiếnở đó, bọn Tích Vũ đã tìm thấy họ rồi.
-Liệu có thoát được không ?
-Nguy hiểm là ở chỗ, theo như quânta thông báo lại, bọn Tích Vũ đang rút vào, tử thủ ở bên trong, quân ta vẫnchưa tiến công được.Có vẻ như chúng rút như vậy là để xiết vòng vây đối với độiBạch.Hiện nay, đội Bạch hoặc là phải chạy thoát ngay hoặc là phải trốn, nếukhông sẽ chết ở trong, 100 vạn quân Tích Vũ đánh nhau với một tiểu đội.ThiênTử, Ngài nên suy nghĩ cho kỹ, tiếp tục nhiệm vụ hay huỷ bỏ ?
Thiên Tử nheo mắt, 100 vạn quân vớimột tiểu đội của Uất Hận Thành…
-Vẫn chưa đến mức đáng lo lắng. –Thiên Tử nói - Đội Bạch sẽ biết mình phải làm gì, lợi thế về địa hình nhà cửatrong thành sẽ giúp họ ẩn náu.Vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ được.
-Vâng, tôi cũng nghĩ vậy, 100 vạnquân trong một địa hình phức tạp như Tổ Long, nếu biết cách chiến đấu thì vẫnkhông có gì đáng ngại.Nhưng bọn Tích Vũ đang tấn công từng đợt, và dồn dập, tôie là đội Bạch chưa chắc sẽ chịu nổi tới trưa mai.
-Tôi biết, nhưng hiện giờ ta nênngồi yên tại đây.Có gì thì tuỳ cơ ứng biến.
-Vâng, có lẽ nên như ngài nói, đưara kế sách lúc này cũng chẳng giải quyết được gì.
Vừa lúc ấy thì ngài Nguyên Trí hớthơ hớt hải chạy lên.
-Có chuyện gì vậy ?
Ngài Nguyên Trí dừng lại, thở hồnghộc.
-Cứ từ từ, có chuyện gì vậy ? –Thiên Tử nói.
Nguyên Trí nói bằng cái giọng gầnnhư là thì thào:
-Vừa có tin.Bọn Kiếm Tiên có vẻ đangxỏ mũi chúng ta.Hình như chả có cái thằng chó chết nào là Hi Vỹ ở trong thànhcả.
…
Thanh Kiếm Hoa chém chéo xuống,ngưới tên lính bị xẻ ra làm hai phần, rơi bịch xuống mặt đất, máu phun vào mặtcủa đội trưởng Từ Tuyên.
Đội Bạch đang chiến đấu trên hai câycầu bắc qua cái hồ ở Tổ Long Thành.Xác chết, những mảnh cơ thể ngập ngụa trênmặt hồ.Nước hồ đã chuyển sang một màu đỏ rực, cả cái hồ mùi bốc lên tanh lọmnhư một nồi cá ươn