
iống như những đôi nam nữ trong thônlớn lên sẽ thành hôn.
Tên Thất Sách cùng Hồng Trung bắtnguồn từ hứng thú của mẫu thân hai đứa. Mẫu thân Thất Sách và Hồng Trung mỗikhi nông nhàn lại cùng nhau đánh bài. Lúc mẫu thân Thất Sách mang thai đánh mạtchược, bụng thầm mong con Thất Sách, bèn thầm nhủ nếu bốc được sẽ lấy Thất Sáchđặt cho tên con làm kỉ niệm, qua ba lượt nhẫn nại, sau cùng thật sự bốc đượcThất Sách, thắng hết số trứng gà của bạn cùng bàn đánh bài. Còn về mẫu thânHồng Trung cũng vậy, thiếu lá Hồng Trung là bài sẽ đại tứ hỉ, kết quả bốctrúng, cô con gái trong bụng liền được đặt tên này. Hai ván bài đó không chỉdiễn ra cùng một ngày, mà cùng một bàn chơi, số mệnh cả hai được cho là tốt đẹptừ trong bụng mẹ, hết sức hòa hợp, người trong thôn đều nhận định cả hai sẽ gắnbó với nhau.
“Vì sao nhất định phải đi, ở lạithôn chăm chỉ nuôi gà, làm ruộng, chăn trâu không được sao?” Hồng Trung tứcgiận.
“Nếu cả đời có thể nuôi gà chăn trâuyên lành thì ta cũng chấp nhận, nhưng bọn quan binh xấu xa đó ai biết lúc nàosẽ đến thôn khám xét. Nam nhi chí tại tứ phương, thiên hạ anh hùng xuất ThiếuLâm, đương nhiên phải đến Thiếu Lâm một chuyến!” Thất Sách lộn mấy vòng, mặtcũng đỏ lên.
“Mi đưa ta đi!” Hồng Trung kêu lên.
“Mấy trăm năm nay Thiếu Lâm tự khôngthu nữ đệ tử, cũng sẽ không phá lệ cho mi đâu, Hồng Trung.” Thất Sách cảm thấybuồn cười.
“Khi nào mi quay về?” Gương mặt HồngTrung bắt đầu xanh lét.
“Lúc nào qua được Thập bát Đồng nhântrận, Mộc nhân hạng là về, nếu may mắn vào được Đạt Ma viện tu luyện bảy mươihai tuyệt kĩ sẽ về muộn hơn vài năm. Võ công không phải thứ đi đường tắt, đúngcách thì mười năm có thành tựu, trăm năm sẽ đại thành, mi tưởng đại hiệp muốnlà làm được sao?” Thất Sách ngoài miện nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.Có khi gã chính là kì tài tập võ trăm năm khó gặp, ngộ tính siêu phàm cũng nên,chỉ mấy tháng sẽ học sạch võ công của Thiếu Lâm!
Thất Sách không khỏi đắc ý, trongtruyền thuyết giang hồ do lão nhân kể có vô số thiên tài như thế, ví dụ vàotriều đại trước ở Quảng Đông, Cái vương Tề Thiên Quả vì muốn cứu Trương ThếKiệt nên cùng với Độc Tý hiệp Trương Giảo lãnh đạo Cái Bang tử thủ Thanh Châu,chống chọi với làn mưa tên từ biển bắn vào.
“Thất Sách, con phải nghĩ cho kĩ.”Lão nhân cho tay vào túi áo, móc ra một cuộn yên thảo khô quắt.
“Phải, nghĩ, cho, thật, kĩ!” HồngTrung giận run người.
“Đời người không phải là gõ bàntính.” Thất Sách vỗ vỗ đầu Hồng Trung, hai năm trước cô cao hơn gã nửa cái đầuhiện đã thấp hơn nửa nắm tay, “làm đại hiệp đơn giản như vậy thì không còn ýnghĩa gì nữa.”
Hồng Trung không thể phản bác nhưngvẫn nổi giận.
“Lão sư phụ, đợi khi con hạ sơn làmnên đại sự, sư phụ sẽ có chuyện mới để kể, hơn nữa nhân vật chính còn là đạianh hùng do sư phụ dạy dỗ nên.” Thất Sách nhìn vầng tịch dương, tỏ ra hào khí.
“Thất Sách à, giang hồ hiểm ác, conthích dùng thành ngữ loạn xạ như vậy lấy đâu ra còn mạng.” Lão nhân thở dài,con chó ngẩn ra nhìn Thất Sách.
“Muốn làm anh hùng phải tỏ ra nhưvậy mới được.” Thất Sách toét miệng cười hết sức thoải mái.
Tịch dương cùng lão nhân đều khônghưởng ứng, gã vẫn còn là trẻ con.
Một đứa trẻ vô tri ôm mộng giang hồhiệp nghĩa, lòng đầy những điều tốt đẹp.
oOo
“Thất Sách, đi đường cẩn thận, nhớđừng lạc đường.” Mẫu thân nám chặt tay Thất Sách.
“Đã quyết tâm rèn luyện, dù gian khổcũng phải cắn răng chịu đựng.” Phụ thân cầm cái cuốc lên.
“Thất Sách, đừng dùng thành ngữ loạnxạ.” Lão nhân kể chuyện dặn.
“Chá biết rồi, đó gọi là họa bắtnguồn từ miệng, trẻ con không biết giữ ý.” Thất Sách có phần hưng phấn.
Từ biệt lão nhân rồi, cha mẹ bắt haicon gà mái không đẻ trứng đưa cho Thất Sách, gã liền nằm trên cỗ xe trâu vậnchuyển ngũ cốc vụn, tính cách đi nhờ xe đến dưới chân Tung Sơn ở Hà Nam.
Lúc đó là năm Chí Chính thứ ba triềuNguyên, thiết kị Mông Cổ chinh chiến tứ phương, không hề gặp địch thủ, diệt NamTống đã năm mươi năm. Giữa thời buổi tham quan hoành hành, muốn mang hai con gàđi làm lễ bái sư học võ thật sự không dễ, Thất Sách hiểu rõ tâm ý yêu thươngcủa cha mẹ, cảm kích các đệ đệ, muội muội đảm nhiệm việc đồng áng khiến gãkhông lo lắng gì, để gã thực hiện mộng tưởng. Nói cho cùng gã thật sự tự tư,nhưng từ cổ đến giờ người thành đại sự không quan tâm đến tiểu tiết, Thất Sáchkhông cấn cá nhiều, chỉ cần tập được võ công thượng thừa, chỉ cần trở thànhtiểu hiệp là về nhà, khiến cha mẹ nở mày nở mặt.
Tung Sơn thuộc Ngũ Nhạc, do hai dãynúi tổ thành, dãy phía đông được gọi là Thái Thất, dãy phía tây là Thiếu Thất,gồm ba mươi sáu đỉnh núi, đỉnh nào cũng nổi danh. Thiếu Lâm tự tọa lạc dưới NgũNhũ phong phía sau rừng trúc rậm rạp ở Thiếu Thất sơn, vì thế có tên là Thiếu Lâm.Thiếu Lâm tự thành lập vào năm Thái Hòa thứ mười sáu đời Hiếu Văn đế nhà BắcNgụy, còn khi võ kĩ của họ nổi danh là vào đời Tùy mạt. Lúc đó mười ba võ tăngThiếu Lâm nhận lời Tần vương Lý Thế Dân tham gia dẹp loạn Vương Thế Sung, bằngvào tuyệt nghệ siêu phàm bắt sống cháu Vương Thế Sung là Vương Nhi Tái, bức lãohồ ly họ Vương đầu hàng. Luận công ban thưởng sau thắng lợi, Thiếu Lâm đư
Cùng chuyên mục
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp