Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

Đôi lúc họ bắt gặp một nơi gần giống thị trấn ĐaMinh, nhưng khi đi vào thì lại không phải. Cho đến buổi chiều, họ vẫn không tìmthấy nơi ấy đâu, đành phải ra về.Trên xe, Lục Lục bỗng nói ra giả thiết củamình:"Đêm qua, em cứ trằn trọc nghĩ mãi. Tại sao muốn đến Đa Minh chụp ảnhphải đến vào ngày Chủ nhật chứ không thể là các ngày khác trong tuần? Em ngờ rằngtừ thứ 2 đến thứ 7 thì thị trấn Đa Minh chìm xuống lòng đất, nó chỉ nhô lên vàoChủ nhật mà thôi".

Chu Xung im lặng nhìn ra ngoài cửa xe.

Lục Lục nói tiếp:"Anh nghĩ mà xem, cưới ma, viết chữhán là minh hôn, chữ Minh đầy ngụ ý;hai nét bên trên tượng trưng chỗ ở và ngụ ýchữ trủng tức là ngôi mộ; phía dưới là chữ nhật và chữ lục, tức là sáu ngày. Kếthợp lại nghĩa là sáu ngày nằm ở thế giới của người chết!"(2)

Chu Xung ngoảnh sang Lục Lục:"Dân viết lách như em thậttài tình...có lẽ muốn tìm thấy thị trấn Đa Minh thì anh phải mua một cái xẻng mớiđược!"

Lục Lục bĩu môi:"Cái xẻng? Anh đào một cái hốc còn mệtđứt hơi nữa là đào cả thị trấn!"

"Hay là, chúng ta thuê một cỗ máy đào đất? Anh nói thậtđấy!"

"Nhưng anh biết nó ở đâu không? Chưa biết chừng nó đangở ngay dưới chân chúng ta, còn chúng ta thì hồn nhiên mà đi trên nó!"

"Giá như chúng ta có cái thứ công cụ mà nhân viên cứu hộvẫn dùng sau khi xảy ra động đất để tìm người..."

"Gọi là thiết bị dò thân nhiệt?"

"Đúng, thiết bị dò thân nhiệt."

"Nhưng liệu người đó có phải sinh vật sống thậtkhông?"

Chu Xung im lặng.

Về đến Đồng Hoảng, hai người lại dặn dò người lái xe thờigian và địa điểm để ngày mai lại đi nữa. Anh ta đánh xe ra về. Sau đó hai ngườivào quán ăn Tứ Xuyên ở gần khách sạn "Trở Về" ăn bữa tối.

Lục Lục hỏi Chu Xung:"Ta còn bao nhiêu tiền?"

Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Lục Lục đã tra cứu trên mạng,ai cũng bảo đi đến các vùng hẻo lánh lạc hậu thì nên đem theo tiền mặt chứ đùngmang theo thẻ thanh toán. Cho nên cả hai đều không mang theo thẻ.

Chu Xung nói:"Tiền chẳng còn mấy".

Lục Lục hỏi:"Nếu tiêu hết thì sao?"

Chu Xung trả lời:"Yên tâm, anh sẽ gọi điện bảo các chiếnhữu gửi tiền đến".

Lục Lục giả vờ hăm dọa:"Anh liệu mà tiêu pha".

Chu Xung đùa:"Nếu bí quá thì anh sẽ tìm phòng trà ở ĐồngHoảng vào hát, vừa làm vừa đi tìm người..."

Lục Lục cũng trêu lại:"Biết đâu một hôm nào đó, anh hátxong ra về, lại gặp Tiểu Quân đi xe máy đến và nói: em vẫn là fan cuồng củaanh, em chở anh về!"

Chu Xung tiếp lời:"Thế thì anh sẽ nói: Hôm nay anhkhông thể đi chợ đêm để uống rượu với em, vì vợ anh đang ở nhà chờ anh!"

Lục Lục bĩu môi:"Thôi đi! Chắc anh sẽ điên cuồng chạytheo cô ấy ngay!"

Chu Xung giơ tay lên:"Anh xin thề là không !"

Lục Lục quay trở về chủ đề chính:"Có lẽ thế này vậy,mai anh cứ đi tìm thị trấn Đa Minh, em ra ga tàu hỏa tìm gã lái xe để ria mép.Hai người chia hai ngả hành động".

Chu Xung gật đầu:"Được!"

Ăn xong, họ trở về khách sạn, lúc sắp bước vào cửa thì Lục Lụcnói:"Này chúng ta đi dạo phố đã!"

"Ừ"

Họ không ngờ ngẫu nhiên quyết định đi dạo phố của mình lạigiúp họ gặp được một nhân vật hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng. Nếu có ai đó đứngtrên cao nhìn xuống, sẽ thấy cảnh tượng ; sau khi Chu Xung và Lục Lục ra khỏiquán ăn Tứ Xuyên thì người đó cũng vừa bước xuống tàu hỏa. Đi được một đoạn thìngười đó dừng lại, mơ hồ nhìn quanh bốn phía. Khi Chu Xung và Lục Lục từ cửakhách sạn quay trở lại đi bách bộ dọc theo con phố, thì người ấy cũng đổi hướngbước trở lại, tiến về phía hai người.

Chu Xung và Lục Lục đang nói chuyên. Lục Lục lập tức dừng lại.

Chu Xung nhìn về phía trước, hỏi: "Em nhìn thấy aià?"

Lục Lục ngập ngừng: "Cô gái kia hình như là...KhúcThiêm Trúc!"

Chu Xung sửng sốt:"Khúc Thiêm Trúc?"

Lục Lục khẳng định:"Đúng là Khúc Thiêm Trúc, đã bịđiên!"

Chu Xung chưa nhìn thấy Khúc Thiên Trúc bao giờ, anh hỏi:"Đâu?Đâu"

Lục Lục chỉ tay:"Kia kìa, cô gái mặc áo khoác màutím".

Thực ra lúc này Lục Lục vẫn hơi ngờ ngợ. Khúc Thiên Trúc đãbị điên, lần trước bố mẹ cô ấy đã đưa về nhà, chắc họ phải trông coi cẩn thậnkhông để cô ta chạy ra ngoài...Vậy tại sao cô ta bây giờ cô ta lại có thể đến tậnĐồng Hoảng này?

Lục Lục kéo Chu Xung rảo bước lại gần cô gái đó. Đúng làKhúc Thiêm Trúc! Cô ta vẫn ăn mặc như lần đầu gặp Lục Lục; áo tím, váy bò ngắn,bít tất liền quần, chân đi bốt da đen, phấn son nhàn nhạt...Lúc này cô ta chỉcó tay không, không đeo túi gì hết.

Lục Lục nói:"Đúng là cô ấy!"

Chu Xung băn khoăn:"Cô ấy... đã khỏi bệnh à?"

Lục Lục gọi:"Thiêm Trúc".

Thiêm Trúc ngoảnh mặt về phía có tiếng gọi, rồi nhìn thấy LụcLục trong dòng người xa lạ. Cô ta có nhận ra, nhưng không hề có chút ngạcnhiên: "Lục Lục cũng ở đây à?"

Lục Lục quan sát ánh mắt Thiêm Trúc, thận trọng hỏi:"Côđến đây... làm gì?"

Thiêm Trúc cười có phần bẽn lẽn:"Tìm anh ấy!"

"Tìm ai?"

"Triệu Tĩnh"

"Cô...đi có một mình à?"

"Ừ"

"Cô ở đâu?"

"Không ở đâu cả.Tôi đi tìm anh ấy".

"Anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy bảo tôi đến tìm mà!"

"Tôi hỏi là anh ấy đang ở đâu ?"

"Tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu...anh ấy chỉ nóilà đến đây tìm anh ấy".

Lục Lục buồn bã nói:"Thiêm Trúc, anh ấy không có ởđây".

Thiêm Trúc nhìn Lục Lục, nghĩ ngợi gì


Old school Easter eggs.