Disneyland 1972 Love the old s
Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325123

Bình chọn: 9.00/10/512 lượt.

n nói rằng nếu em chết thì anh sẽ đi cùng em đúng không? Cuộcthử nghiệm này là để xem trong thâm tâm anh, tính mạng em hay tính mạng anhquan trọng hơn.”

Trường Thành lau nước mắt, không khóc nữa: “Em đã dựng nên tấtcả những chuyện này?”

Tiểu Quân cười lạnh lùng: “Em không rách việc như thế đâu.”

Trường Thành rất tò mò, hỏi: “Vậy thì là ai làm?”

Tiểu Quân đáp: “Rồi họ sẽ nói chuyện với anh và còn chi tiềncho anh nữa. Em đã bị anh giết, dù sao cũng coi như đã chết một lần, họ đền bùcho em 800.000 đồng; anh giết em, chắc sẽ bị dày vò cắn rứt, ngày mai anh sẽ đượcđền bù 200.000 đồng.”

Trương Thành không ngớt chóp mắt: “Thật là bất ngờ…”

Tiểu Quân lạnh lùng: “Dù sao anh cũng không phải lẩn trốn nữa.”

Trường Thành đứng dậy, gượng gạo bước lại ngồi bên TiểuQuân: “Tiểu Quân hãy tha thứ cho anh. Từ nay chúng ta sẽ sống bên nhau suốt đời...”

Tiểu Quân tránh sang bên, rất bình tĩnh nói: “Anh ngồi xatôi ra. Chúng ta đăng ký kết hôn hơi sớm, giờ lại phải làm thủ tục... Đơn lyhôn tôi đã soạn xong, đặt trên giường trong gian phòng dành cho trẻ nhỏ, tôi đãký rồi. Anh chịu khó ra ủy ban mà nộp.”

Trường Thành sững sờ, giọng nài nỉ: “Tiểu Quân, em hãy ngheanh giải thích...”

Tiểu Quân ngắt lời: “Căn nhà này phải thuộc về tôi, các thứkhác thuộc về anh tất. Bây giờ anh khỏi cần nói gì nữa, việc duy nhất anh nênlàm là ra khỏi nhà này ngay. Tôi phải tiếp tục xem tivi. Nếu anh muốn nghe tôigóp ý điều gì, thì tôi mong anh sau khi ra khỏi đây, anh hãy đứng thẳng lưng,suốt đời nên đứng thẳng cho ra dáng một người đàn ông, chứ đừng lấm lét thậm thụtnhư hiện nay nữa.”

Trường Thành lại rơm rớm nước mắt: “Tiểu Quân, anh mong emcho anh một cơ hội..."

Tiểu Quân bình thản nhìn Trường Thành, nói: “Ra đi!”

Trường Thành kêu lên: “Tiểu Quân!”

Tiễu Quân vẫn bình thản nhìn anh, nói: “Anh có ra không?”

Trường Thành còn định nói gì đó nhưng trước ánh mắt giá lạnhcủa Tiểu Quân, anh nín lặng, đứng dậy rồi từ từ bước đi, ra đến cửa, anh sải bướctrở vào... và một lần nữa lại quỳ sụp xuống: “Tiểu Quân! Chúng ta là một đôi,mãi mãi là một đôi! Gần đây công ty chúng ta gặp khó khăn sắp phá sản đến nơi,nhưng nay chúng ta đã có tiền! Chúng ta gộp cả lại sẽ là một triệu! Rót tiềnvào thì lại cứu vãn được, sẽ rất nhanh biến thành hai triệu, ba triệu! Em sẽ cócuộc sống của một nữ triệu phú! Tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta, Tiểu Quân!Em đừng lạnh lùng như thế này nữa, em nghĩ xem trước đây anh đã rất tốt với em!Anh là chồng em...”

Tiểu Quân vẫn lặng lẽ nhìn Trường Thành, nói: “Anh chớ hòngtoan tính 800.000 ngàn đó của tôi, trừ phi anh giết tôi một lần nữa! Anh khôngđi chứ gì? Được, tôi cho anh ờ lại nốt đêm nay, sáng mai tôi đến dọn dẹp nhà cửa.Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Nói rồi Tiểu Quân nhảy xuống sàn, đi đôi bốt ngắn cổ màutím, rồi mở cửa bước ra.

Trưòng Thành gọi to: “Tiểu Quân!” Nhưng chỉ nghe thấy tiếngcửa sập “rầm” một tiếng.

Ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng pháo nổ rền vang không dứt.Những chùm sáng đủ màu rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm thăm thẳm.

Đã quá 12 giờ đêm, bước sang năm mới, Chu Xung và Lục Lục mỗingười đều già đi một tuổi, nhưng họ không bận tâm, họ đang chăm chú nhìn tấm ảnhcưới ma trên màn hình.

Ảnh ghép, vẫn chỉ là một con người. Nhìn kỹ sẽ thấy nhân vật“nam” và “nữ” có khuôn mặt rất giống nhau, chỉ khác là “nam” có cặp lông mày rậm,còn "nữ” thì lông mày cạo cạo thành một vệt thanh mảnh. Ngoài ra, “nam” mởmắt, hơi ngượng nghịu nhìn vào ống kính, “nữ” nhắm mắt, không thể hiện gì.

Lục Lục lặng người hồi lâu sau mới nói: “Không phải! Rõ ràngcô gái này thấp hơn anh ta.”

Chu Xung chỉ vào cái váy của cô gái: “Em nhìn xem có phảicái váy này quá rộng không? Đầu gối cô ta nhô ra, rõ ràng cô ta đang ngồi khomxuống!” Lục Lục nhìn lại, đúng thế thật.

Chu Xung tức giận: “Gã Điền Phong nói dối!”

Lục Lục vẫn không hiểu: “Tại sao anh ta phải nói dối?"

Chu Xung nói: "Anh biết sao được! Hắn đã bày ra bao tròkhỉ, chắc chắn hắn phải có âm mưu lớn hơn nữa. Ngày mai anh sẽ tìm hắn nóí chuyện!”

Lục Lục nói: “Chúng ta... bao giờ đi chụp ảnh cưới?”

Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi anh đứng dậy ôm ghì cô, nói: “Làmrõ cái chuyện này đã rồi sẽ chụp, được không? Cả đời chỉ một lần kết hôn, anhkhông muốn sau này xem lại ảnh cưới chúng ta phải nhận ra đôi mắt mình vẫn cònnét băn khoăn.” Lục Lục gật đầu.

Chu Xung nói tiếp: “Em yên tâm, em nhất định sẽ được nhìn thấyđại dương.” Lục Lục lại gật đầu.

Hôm nay ngày 1 tháng 1 năm 2011, buổi sáng Chu Xung gọi điệncho Điền Phong: "Điền tiền sinh, tôi muốn gặp anh nói chuyện.”

Điền Phong hỏi: “Anh đã thông suốt rồi à?”

Chu Xung nói gọn lỏn: “Về một việc khác.”

Điền Phong đồng ý luôn: “Thế à? Được!”

Chu Xung nói: “Tôi muốn gặp anh bây giờ.”

Điền Phong hỏi: “Ở đâu?”

Chu Xung trả lời: “Lại ở phòng trà Khai Hoa.”

Điền Phong gật đầu: “Được! Trong vòng 35 phút nữa tôi sẽ đến.”

Điện thoại xong, Chu Xung cùng Lục Lục ra khỏi nhà. Họ đi đếnga tàu điện ngầm, Lục Lục hỏi: “Liệu có thể lại gặp người mù đó không?”

Chu Xung nói: “Ông ta tên là Lý Cường.”

Lục Lục rất ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ kia