Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324860

Bình chọn: 8.5.00/10/486 lượt.

dám để em đợi lâu !”.Nhu Phong cười nói : “Em cũng vừa đến”.Nhìn là biết cô ấy mới đến, vì Tiểu Diệp phía sau vừa mới bưng cốc trà đến, còn chưa đưa đến tay cô ấy. Tôi trở lại bàn làm việc, sau khi Nhu Phong ngồi xuống liền lấy một cuốn sổ và một chiếc bút từ trong túi xắc ra, nghiêm túc nói : “Bây giờ có thể bắt đầu được chưa ạ!”.Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô ấy lúc này so với dáng vẻ tươi cười hoạt bát lúc bình thường thật khác xa nhau. Dường như cô ấy là một người hoàn toàn khác, bộ dạng này phải là lúc cô ấy đang đeo khẩu trang, tay cầm dao mổ, tinh thần đang tập trung vào việc phẫu thuật thì đúng hơn. Tôi nói : “Được rồi! ! Có gì thì bắt đầu đi, em hỏi anh trả lời, em không hỏi anh không biết phải nói gì đâu !”. Nếu lúc bình thường viết báo cáo, tôi nghĩ chẳng cần Nhu Phong phải hỏi tôi cũng có thể đĩnh đạc mà phát biểu được, nhưng dường như nỗi đau ở nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim vẫn có nguy cơ hôm nay lại tái phát, vả lại sau này cũng khó mà dừng được, nên tôi cần phải nghiêm túc, cẩn thận để che chắn cho nó.Nhu Phong cười nhạt nói : “Được”, ánh nhìn của cô ấy bắt đầu di chuyển, nhìn thẳng vào mắt tôi nói : “Hai năm gần đây kinh tế xã Tú Phong đã có bước phát triển đột biến, Chủ tịch Tô có thể nói cụ thể hơn về kế hoạch phát triển trong tương lai của xã không?”.Tôi cười cười, Nhu Phong đúng là rất chuyên nghiệp, viễn cảnh trong tương lai của xã Tú Phong cũng chính là niềm mong ước của tôi. Bản thân tôi cũng luôn nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu đó, nếu chỉ là vấn đề này thi tôi cũng nên thở phào một hơi.Nhu Phong hỏi : “Hiện tại xã Tú Phong đang nhận vốn đầu tư của bên ngoài để phát triển ngành Du lịch, những giống lúa, giống bông và dược liệu mới được nhập về đều là những cây trồng mang lại lợi nhuận khá dễ dàng và thu được kết quả tương đối tốt, xin hỏi về phương diện này, Chủ tịch còn có kế hoạch gì mới không?”.Nhu Phong quả là nắm rõ tình hình xã Tú Phong, thực ra cô ấy vốn không cần phỏng vấn tôi, bởi mười thông tin cô ấy dã biết đến tám chín phần. Đúng rồi, có anh rể làm chủ nhiệm tại xã Tú Phong, lại thêm người chị thông minh hiền dịu như thế, việc cô ấy muốn biết thông tin về xã Tú Phong cũng chẳng khó khăn gì.Một người hỏi một người đáp, thời gian trôi đi vèo vèo, cuối cùng Nhu Phong ngẩng đầu cười gian giảo, nói : “Chủ tịch Tô, trong khoảng bốn năm công tác tại xã Tú Phong, anh đã có hai cơ hội được điều động công tác đến chính quyền thành phố nhưng anh đều từ chối, em muốn hỏi một câu, là nguyên nhân nào khiến anh dốc toàn bộ tâm sức của mình vào việc phát triển kinh tế xã Tú Phong!”.Tôi khẽ thở dài, rốt cuộc tôi cũng bị lật tẩy, tôi không quen nói đến chuyện nhạy cảm một cách đường đường chính chính, nên khi vấn đề này được đưa ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tôi bảo : “Anh có thể không trả lời được không?”.Nhu Phong nhìn tôi vẻ kỳ quái, có thể cô ấy không thể ngờ được vấn đề bình thường, trong một hoàn cảnh như thế lại bị người khác cho là đang thổi phồng công lao, tại sao tôi lại lạnh nhạt, thờ ơ như thế, thậm chí lại đáp một cách ậm ừ vậy. Cô ấy nói : “Em hỏi sai sao? Đây là lần đầu tiên em phỏng vấn, nếu có chỗ nào sai sót, anh hãy nói ra, nhưng vấn đề này là điều mà rất nhiều người muốn biết”.Tôi biết vấn đề mà Nhu Phong hỏi không có gì sai cả, tôi tránh trả lời liền bảo : “Bản thân anh xuất thân từ nông thôn, nên thích được sống và làm việc ở nông thôn”.Câu trả lời này rõ ràng không làm thỏa mãn Nhu Phong nhưng cô ấy vẫn chăm chỉ ghi chép vào sổ.Khi cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát ra ánh sáng, nói : “Giờ còn năm phút nữa mới đến giờ anh tan ca, em muốn hỏi anh thêm một câu nữa ! Chủ tịch, mấy năm gần đây anh luôn tập trung vào xây dựng xã Tú Phong, mà vẫn độc thân, các cụ từng nói sự nghiệp chưa thành, khó thành gia thất, có phải trong lòng đã có người thương nhưng thời cơ vẫn chưa đến?”.Trong lòng đột nhiên đau nhói, lời của cô ấy như mũi tên xuyên thẳng vào trái tim, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có. Đây là vấn đề mà tôi luôn trốn tránh, bây giờ, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt. Có lẽ, mấy năm gần đây, dường như tôi luôn che giấu nhưng cũng nâng niu trân trọng nó, tất cả đã là quá khứ, chẳng phải sao? Tôi cảm giác dường như cô ấy mượn câu hỏi này để làm đạt được mục đích riêng vậy. Thở một hơi dài, tôi nói : “Đây là vấn đề cá nhân, sau này có thời gian sẽ nói chuyện thêm, hôm nay anh sẽ không trả lời câu hỏi này!”, tất cả đã là quá khứ, bây giờ, tôi đang yêu Tử Nguyệt. Nhưng khi vấn đề này được lôi ra, nỗi đau thường trực trong tim như chỉ cần đợi có thể là trào ra, nhưng, tình cảm của tôi đối với Tử Nguyệt, rốt cuộc là thứ tình cảm gì? Nghĩ đến đây, tôi bất giác kinh hãi.Nhu Phong nhếch mép, nhưng rất nhanh nở nụ cười trở lại, nói : “Được thôi, nếu anh không muốn trả lời, em cũng không hỏi nữa. Vậy hôm nào có thời gian, anh hãy nói với em”. Cô ấy đưa mắt nhìn đồng hồ, nói : “Cũng đến giờ tan sở rồi !”.Tôi đáp : “Đúng vậy”.Nhu Phong nói tiếp : “Vậy em cũng xin cáo từ !”.Tôi nói : “Đế anh tiễn em !”.Lúc ra ngoài phòng làm việc, thấy Tiểu Diệp vẫn chưa


pacman, rainbows, and roller s