Duck hunt
Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324794

Bình chọn: 9.5.00/10/479 lượt.

về, chắc là cô ấy đợi tôi ra xem có giao cho việc gì không. Tôi bảo : “Tiểu Diệp, có thể về được rồi !”.Tiểu Diệp gật đầu nói : “Dạ vâng, Chủ tịch, vậy em về đây!”, vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn Nhu Phong. Thấy ánh mắt chăm chú của Tiểu Diệp, Nhu Phong tự nhiên khéo léo chào từ biệt cô ấy, sau đó cười nhỏ nhẹ nói với tôi : “Hôm nay anh là nhân vật chính, anh không mời em ăn cơm sao?”.Tôi bỗng bối rối, ngượng ngùng nói : “Thật ngại quá, anh quên mất, vậy chúng ta đi ăn cơm nhé”.Nhu Phong cười sảng khoái nói : “Em phải là người ngại mới đúng, làm phiền anh lâu như thể, lại còn bắt anh mời cơm ! Nhưng, em cũng chủ định hôm nay đến làm phiền anh một chuyện mà”.Tôi cùng Nhu Phong rời khỏi ủy ban, đi đến quán ăn của Tử Nguyệt. Nhu Phong vừa cười vừa nói : “Cái cô thư ký kia, cứ nhìn em từ đầu đến chân, em có chỗ nào không phù hợp sao?”.Tôi cười nói : “Sao thế được ! Chỉ là ở ủy ban không có cô gái nào đẹp như em đến bao giờ, cho nên cô ấy nhìn chăm chú thôi !”.“Anh thật khéo nói!”, Nhu Phong cười, “Em lại thấy, ánh mắt cô ấy nhìn em cứ như là nhìn tình địch vậy !”.Tôi cười cười : “Nhu Phong, em đùa hơi quá rồi đấy, Tiểu Diệp đã có bạn trai rồi.”Nhu Phong cười không nói, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà tha thiết, cảm động lòng người. Như Phong đúng là một cô gái đẹp khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải xiêu lòng.Đến quán ăn của Trương Vọng, Tử Nguyệt ra đón khách, khuôn mặt cô ấy lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy Nhu Phong, nụ cười đó chợt tắt lịm.Tôi bước đến phía trước, nắm chặt tay cô ấy, sau đó cười giới thiệu với Nhu Phong : “Nhu Phong, đây là Tử Nguyệt”, rồi lại nói với Tử Nguyệt : “Cô ấy là Nhu Phong !”.Nhu Phong nhìn tôi và Tử Nguyệt tay trong tay nhau, ánh mắt cơ hồ trở nên lãnh đạm, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô ấy mỉm cười đưa tay ra : “Xin chào”.Tử Nguyệt cười, bắt tay Nhu Phong, thành thật nói : “Nhu Phong, chị thật xinh đẹp”.Nhu Phong cười cười, nói : “Cô cũng rất xinh”.Hai người đứng gần nhau, một người thì cử chỉ phóng khoáng thoải mái, cười tươi như hoa, vô cùng xinh đẹp, một người thì an nhiên, thanh tú trong trắng thuần khiết mộc mạc, mỗi người một vẻ. Tôi cười nói : “Được rồi, không cần khách sáo nữa, Tử Nguyệt, hôm nay anh mời Nhu Phong ăn cơm, em sắp xếp cho anh một bàn nhé”.Tử Nguyệt mỉm cười đáp lời : “Vâng ạ”,Thấy bóng lưng Tử Nguyệt đã đi xa, Nhu Phong quay lại nhìn thẳng tôi : “Hóa ra anh đã có bạn gái rồi”.Tôi nói : “Đúng vậy ! Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, gìn giữ một thứ tình cảm bình lặng, mãi mãi đến già”.Nhu Phong chăm chú nhìn tôi, rất lâu, cúi đầu nói : “Em cũng có thể cho anh mà !”.Dù sao Nhu Phong cũng là con gái thành phố, cho nên rất mạnh dạn thổ lộ những suy nghĩ sâu trong đáy lòng mình, chỉ là không muốn bản thân sẽ lại tiếp tục cảm thấy hối tiếc. Có điều, trái tim tôi cũng chẳng thể chứa được nhiều như thế, tôi cười lắc đầu : “Nhu Phong, cảm ơn em !”.Nhu Phong không nói gì, Tử Nguyệt bước đến rồi dẫn chúng tôi vào một căn phòng nhỏ có vách ngăn, cười nói : “Chỗ này khá yên tĩnh, hy vọng hai người sẽ thích”.Đồ ăn đã được bày sẵn lên bàn, có vẻ Nhu Phong bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn Tử Nguyệt cười gọi : “Cùng ngồi xuống đi !”.Tử Nguyệt vừa bê tách trà đến cho chúng tôi vừa lắc đầu cười nói : “Không cần đâu, tôi còn phải phụ giúp cha nữa, hai người nói chuyện đi nhé”, nói xong cô cầm thực đơn đi ra rồi tiện tay đóng cửa lại.Nhu Phong nhìn theo bóng của cô ấy, rất lâu rất lâu, rồi mới quay đầu lại nhìn tôi, trên mặt đã nở nụ cười rạng rỡ, nói : “Một cô gái rất hiểu lòng người khác !”.Tôi nhấp một ngụm trà, cười nói : “Đúng vậy”.Nhu Phong tinh quái nói tiếp : “Nhưng, từ mắt anh em có thể thấy, hình như anh không yêu cô ấy nhiều lắm”.Tôi bỗng kinh ngạc, hợp trà nóng vẫn ở đầu lưỡi bỏng rát, trong lúc hoảng loạn nuốt vội khiến cảm giác nóng bỏng lan xuống tận phế quản. Tôi cau mày, nhẹ nhàng nói : “Tình yêu không phải là chỉ nhìn là có thể thấy được”.“Vậy thì, chứng tỏ khả năng quan sát của em không tốt rồi ! Nhưng, khi cô ấy nhìn anh thì rõ ràng tình yêu lại hiển hiện trong mắt mà”.Đúng là một cô gái sắc sảo, tinh tế đã nói trúng tim đen của tôi. Phải chăng vì cô ấy làm phóng viên nên khả năng quan sát tinh tế nhạy cảm và lời nói mới sắc bén như thế! Tôi thừa nhận tình yêu mà tôi dành cho Tử Nguyệt không thể bằng tình yêu mà tôi đã dâng hiến cho Tiểu Nghiên, nhưng, Tiểu Nghiên đã là chuyện của quá khứ, còn Tử Nguyệt mới là người mà tôi sẽ yêu cả đời này.Tôi nhấp ngụm trà rồi cười nói : “Không phải, ngoài bạn gái đầu tiên của anh ra thì chưa có người nào anh yêu hơn Tử Nguyệt”.Nhu Phong cười : “Anh là người nặng tình !”.Tôi nói : “Có rất nhiều thứ lúc nào cũng ở trong suy nghĩ, cần có thời gian làm nó phai nhạt dần đi, thời gian đúng là một liều thuốc thần kỳ”.Nhu Phong nói : “Đúng vậy”.Tử Nguyệt lại bê đồ ăn đến, xếp những đĩa thức ăn gọn gàng trên bàn sau đó lại nhanh nhẹn rót trà cho chúng tôi, rồi mỉm cười với Nhu Phong nói : “Mời hai người, nếu cần gì cứ gọi em”, nói xong, đưa ánh mắt nhìn tôi rồi