
Nhu Phong chứ? Lẽ nào lòng tôi lúc này đang dao động, bắt đầu mù mờ không xác định rõ ràng sao? Hay là tôi muốn thuyết phục bản thân mình điều gì đó? về mặt tình cảm, sao tôi có thể thay đổi, nghĩ về chuyện được mất như thế chứ?Ngẩng đầu nhìn mảnh đất hoang của thôn Viễn Vọng, đầu óc bắt đầu tỉnh táo dần trở lại, haizzz, giờ là lúc nào rồi mà tôi còn nghĩ những thứ này. Tôi nói với Nhu Phong: “Em ngồi cẩn thận nhé”.Chiếc xe lao thẳng về phía trước.Giọng của Nhu Phong từ phía sau truyền lại, cười ha ha nói: “Nam Bính, đây là đường tắt sao? Đường có vẻ rất dễ đi mà. Chỉ có điều giờ này rất yên tĩnh, cũng thuộc xã Tú Phong à, sao lại hoang vu hẻo lánh khiến người ta cảm thấy thê lương như vậy? Chẳng phải anh đã tiến hành xây dựng mở rộng được mấy thôn rồi sao? Lẽ nào anh bỏ quên thôn này?”.Tôi cười miễn cưỡng nói: “Đang có kế hoạch mở rộng, xã Tú Phong có rất nhiều thôn, nên phải làm từng thôn một!”, hai chùm sáng của đèn xe phía trước như hai cây kiếm sắc nhọn, lao thẳng vào màn đêm u tối băng lạnh. Gió vẫn thổi đám cỏ tranh “xào xạc, xào xạc”.“Ừ”, Nhu Phong thuận miệng nói, “Em cảm thấy chỗ này là lạ”.Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi hỏi: “Lạ thế nào?”.“Em thấy sự yên tĩnh của nơi này rất đáng sợ! Gió thổi lạnh băng, khiến toàn thân nổi hết cả da gà!”, Nhu Phong nói rồi ôm chặt tôi hơn, sau đó gục mặt lên lưng tôi, hơi ấm của cô ấy như lan tỏa toàn cơ thể tôi.Tôi cười nhẹ đáp: “Đêm lạnh chính là như thế này đấy, nếu gặp ngày tuyết rơi em sẽ phải mặc rất nhiều áo, không chỉ lông tay lông chân mà ngay cả tóc của em cũng dựng ngược lên đấy. Vì ở đây dân cư ít ỏi nên mới có cảm giác thê lương thế. Không sao đâu, cũng sắp đi qua đoạn đường này rồi”. Tôi chẳng biết đang an ủi Nhu Phong hay an ủi chính bản thân mình nữa. Trong vô thức tôi kéo ga thạy nhanh hơn.Nhu Phong cười nói: “Anh thật khéo tưởng tượng, để em nghĩ xem, cảm giác tóc tai dựng đứng lên sẽ như thế nào nhé? Ha ha, chỉ khi xem phim kinh dị em mới có cảm giác như thế thôi. Anh nói vậy, em cũng thấy hình như tóc anh cũng đang dựng ngược lên kìa”.Tôi sững người, vốn muốn an ủi cô ấy một chút cũng là giảm bớt căng thẳng trong lòng, không ngờ lại thành ra thế: “Xem phim kinh dị, đó là những thứ người có học thức không tin, em lại tin sao?”.Nhu Phong cười ha ha nói: “Sao lại không tin?”.“Em là bác sĩ, nếu người khác biết được em tin chuyện đó, sẽ có người cười em đấy!”.Nhu Phong gian xảo nói: “Chỉ có anh cười em thôi”, cô ấy càng ôm chặt tôi hơn, nói: “Phim kinh dị dẫu sao cũng là tác phẩm điện ảnh của người ta, nhưng Nam Bính này, anh có tin trên đời này có ma không?”.Cơ thể tôi bỗng cứng đờ, vấn đề này lại được đưa ra, nếu mấy tháng trước chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay nhưng còn bây giờ tôi chẳng thể nào nói được.Nhu Phong cười ha ha nói tiếp: “Hay thật đấy, em là bác sĩ mà lại hỏi anh câu hỏi chẳng có căn cứ gì cả, còn anh bị em hỏi như thế chẳng phải cũng là chuyện đáng cười sao?”.Hóa ra Nhu Phong cũng không tin nên cô ấy mới dám đi trong đêm khuya vắng như thế này, ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế lại bàn đến chủ đề đó. Nhưng chủ đề này được đưa ra chính tại đây, bây giờ, với tôi mà nói, lại vô cùng kinh hoàng. Tôi cười cười không nói.Nhu Phong thấy vậy vội chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi: “Anh hay đi đường này sao?”.“Cũng đi mấy lần.”“Sao em thấy hình như anh không thích đi đường này lắm?”“Đâu có, chẳng phải cũng đã đi rồi sao?”, đúng là Nhu Phong thật tinh tế, năng lực quan sát tốt, cảm giác như chuyện gì trong tim cũng hiện ra trước mắt cô ấy, nếu cô ấy biết nguyên nhân thì không rõ có còn cười đùa vui vẻ như thế nữa không. Cô ấy là bác sĩ, dù có cười những chuyện thế này nhưng trong lòng cũng hiểu rõ trên thế gian này nhất định không tồn tại thứ gì gọi là ma quỷ hết.Nhu Phong nói: “Anh thấy em nói nhiều quá phải không?”.Tôi cười cười đáp: “Sao lại thế chứ”. Đêm khuya tĩnh mịch thế này, nếu hai người không ai nói câu nào sẽ càng thấy sợ hãi. Chẳng biết Nhu Phong nói nhiều là để không lạnh hay là để đuổi nỗi sợ hãi đây, tôi cảm thấy cơ thể cô ấy ôm chặt vào người tôi như đang run lên.Tôi cười trên cô ấy: “Lạnh phải không, con gái lúc nào cũng quan niệm thời trang sẽ đánh tan thời tiết nên không chú ý lắm, hay để anh cởi áo khoác ngoài của anh cho em mặc”.“Không cần đầu, anh ngồi trước phải chịu gió táp vào người rồi, nên lạnh hơn em nhiều! Với lại em cũng đâu có mỏng manh yếu đuối gì”, Nhu Phong kiên quyết nói.Tôi cười cười đáp, liếc nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, chợt thấy một bóng đen mờ mờ trong gương, bất giác giật mình. Cố gắng nhìn kỹ, bỗng thảng thốt giật mình, Nhu Phong đang ôm chặt tôi lúc này đâu phải một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như hoa, lời tựa châu ngọc? Không phải là Nhu Phong vui vẻ hoạt bát, thẳng thắn hòa đồng nữa? Mà chỉ là một người toàn thân đen kịt, sắc mặt nhợt nhạt, trắng toát như tờ giấy, môi đỏ như nhuốm máu tươi, tóc tai xõa dài bù xù trên vai, ánh nhìn như phát ra luồng sáng âm u đầy âm khí, răng sắc nhọn trắng hếu. Đây, đây không phải là Nhu Phong, chắc chắn không phải là Nhu Phong!Tim đập “thình thịch thinh thịch” lo