
ấm áp của cô ấy khiến cảm giác của tôi đần trở nên chân thực, đúng vậy, giọng nói ấm áp dịu dàng như thế, cảm xúc chân thực như vậy, khuôn mặt rạng ngời như thế, đúng là Nhu Phong rồi.Lòng bàn tay Nhu Phong ướt sũng mồ hôi, cô ấy lo lắng nói: “Anh có đau ở đâu không?”, rồi lại tự trách: “Cũng tại em, sớm biết đường tắt khó đi thế này, em đã không cho anh đi. Nhưng em cũng không biết mà, em chỉ muốn đêm lạnh thế này có thể về sớm một chút!”.Tôi lắc đầu nói: “Không sao”, rồi ngồi dậy.Nhu Phong nắm chặt tay tôi, bàn tay mịn màng, mềm mại, ấm áp siết chặt tay tôi, cô ấy nhìn tôi, nói vẻ quan tâm: “Em đã kiểm tra lại rồi, may mà anh đi chậm, nên không bị thương. Lạ thật, có chuyện gì vậy, em thấy đường phía trước cũng không có gì bất ổn mà, tại sao đột nhiên anh lại lao thẳng xe vào đám cỏ tranh bên đường vậy?”.Tôi nhìn ánh mắt rạng rỡ của Nhi Phong, bỗng có cảm giác mơ hồ, rồi dò hỏi: “Em vẫn luôn ngồi sau anh phải không?”.“Vâng!”, Nhu Phong dùng ánh mắt lạ lùng nhìn tôi: “Em không ngồi sau anh thì có thể ngồi ở đâu được chứ? Chẳng phải anh chở em sao? Anh không biết điều đó ư? Em còn luôn miệng nói chuyện với anh, hóa ra tâm hồn anh đang treo ngược cành cây!”.Tôi lắc đầu, mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn: “Không phải, chắc vì anh ngã nên thấy hơi đau đầu”. Tôi quay lại, nhìn Nhu Phong, ánh mắt rất điềm tĩnh, nhưng trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cũng sắp tới tháng Mười Âm lịch rồi, tại sao đêm lạnh mà trán cô ấy lại có mồ hôi?Nhu Phong thấy tôi nhìn cô ấy vậy thì cười, rồi đưa tay lên vén lọn tóc trước trán, tiện tay lau mồ hôi, tôi nói vẻ xin lỗi: “Em sợ phải không?”Như Phong cười nói: “Bị ngã một cú như thế mà anh không bị thương nên em cũng không sợ lắm! Em, em chỉ lo cho anh thôi!”.Trong lòng chợt thấy ấm áp, tôi cảm động nhìn cô ấy, nếu không phải cô ấy kịp thời nhấn vào huyệt nhân trung có lẽ tôi vẫn còn bị đám “người” đó quấy chặt quấy nhiễu. Bước đến bên cạnh xe máy, tôi nói: Tốt rồi, không sao đâu, lên xe đi, anh đưa em về”.Nhu Phong nhìn tôi, mơ hồ nói: “Anh đưa em về? Anh vừa bị hôn mê lâu như thế lại có thể lái xe được sao?”.Tôi cười: “Được mà, không sao đâu”.Nhu Phong hỏi dò: “Nam Bính, anh bị bệnh gì phải không?”.Tôi ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao em lại nói thế?”.Như Phong ngập ngừng một lát, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, thấy anh ra nhiều mồ hôi như thế, em chỉ nhân tiện thì hỏi thôi!”. Lúc Nhu Phong ngồi lên xe, vẫn ôm chặt eo tôi, cảm giác cơ thể cô ấy vẫn hơi run, mọi suy nghĩ trong đầu tôi cũng chẳng có cách nào bình tĩnh, yên lòng như trước được.Đưa Nhu Phong về cũng đã hơn mười giờ, nhớ lại lúc tôi bị hôn mê, may mà Nhu Phong là bác sĩ, ấn đúng vào huyệt nhân trung khiến tôi mau chóng tỉnh lại được.Tôi muốn trở về nhà nghỉ của ủy ban ngay trong đêm, Như Phong không cho, cô ấy bảo: “Sáng sớm mai hãy đi, tinh thần của anh vẫn chưa tốt lắm”.Tôi nói: “Không sao”.Trường Hà bảo: “Anh Nam Bính, nghĩ lại đây một đêm, không sao đâu, ngày mai tôi và anh cùng nhau đi làm”.Tôi khăng khăng đòi đi, Nhu Phong nhìn tôi lo lắng, nắm chặt tay Nhu Vân, ánh mắt tràn đầy lo âu. Nhu Vân nhìn Nhu Phong vẻ kỳ lạ, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Anh Nam Bính, khuya rồi, hay là anh nghỉ lại đây đi”.Nhu Phong nói: “Ngày mai em phải dm anh nói chuyện, nôn anh dùng đi!”.Tôi có chút ngập ngừng, tuy tôi không phải là người nhát gan nhưng gặp phải chuyện kỳ quái như thế cũng khiến lòng tôi có chút không yên. Tôi không tài nào xác định được, nếu trong đêm tối trở về tôi sẽ lại gặp phải thứ gì. Đối diện với ánh nhìn lo lắng của Nhu Phong như thế, lòng kiên định cũng chùng xuống, cô ấy thật lòng quan tâm đến tôi, sự quan tâm đó khiến tôi rất cảm động.Tôi ở lại làm khách nhà Trường Hà, giường rất ấm, đặt người xuống giường tôi lại không tài nào ngủ được.Cảm giác như mình đã nắm bắt được điều gì đó, cho rằng mình đã tìm ra được manh mối nào đó, nhưng hiện tại vấn đề ấy lại khiến đầu óc tôi rối tung rối mù lên hết cả. Trên thế gian này đúng là có ma sao? Khuôn mặt trắng toát nhợt nhạt rốt cuộc là ai? Bóng hình xuất hiện trong lúc tôi hôn mê, có cả Tiểu Vương, có thật là đã xuất hiện hay chỉ do tưởng tượng khi tôi bị hôn mê?Bóng hình không đầu, một ngón tay, tiếng cười trong điện thoại lúc nữa đêm, khuôn mặt trắng toát, nhợt nhạt phía sau, những thứ đó, là thật hay là ảo đây?Tôi nhìn lên đỉnh màn, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, từ đầu đến cuối rồi lại từ cuối lên đầu, nhưng vẫn không có manh mối nào. Tôi còn nhớ cha của Trương Viễn Dương nói về phong tục đó, thôn Viễn Vọng là nơi đám giặc cỏ giết người vô số từng đi qua, bóng hình không đầu, chẳng lẽ nó chính là những linh hồn bất hạnh, oán khí tích tụ năm đó không thể siêu thoát được?Dù đã gặp nhiều nhưng tôi vẫn không dám tin. Linh hồn xấu xa, hung ác, những từ này chỉ có trong tiểu thuyết kinh dị mới xuất hiện, trước đây tôi đã từng đọc nhưng cũng thấy buồn cười thôi. Nếu nói tôi tin những thứ đó không chừng tôi sẽ bị đưa vào nhà thương điên cũng nên.Căn nguyên, cái gì là căn? Cái gì là nguyên đây?Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhất định tôi phải tìm