XtGem Forum catalog
Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323841

Bình chọn: 8.00/10/384 lượt.

a hay gặp anh, cho nên em gọi anh lại, anh tiện đường cho em đi nhờ được không ?”.Tôi cười nói : “Vậy lên xe đi !”.“Vâng”, Lâm Tử nói rồi khoác chiếc túi da rắn lên vai, miệng túi không buộc, trong đó là mấy nhánh cây. Tôi nhìn rồi cười nói : “Cậu đang xách cái gì vậy ?”.Lâm Tử nở nụ cười đắc ý nói : “Em đang xách bảo bối đấy”.Tôi tỏ vẻ không tin hỏi : “Đó chẳng phải là mấy nhánh cây chè sao ? Nhiều lắm thì làm được hai lạng, bảo bối gì chứ ?”.Lâm Tử cười nói : “Vậy là anh không biết rồi”. Cậu ấy lấy ra một cành rồi ngắt mấy lá ra đưa cho tôi nói : “Cây này gọi là cỏ tiên ! Không phải lá trà”.“Cỏ tiên ? Rõ ràng đây là cành cây mà, sao lại gọi là cỏ ? Mà cái tên nghe cũng rất thú vị !”, tôi cười đáp, “Cậu ngồi vững chưa, tôi đi đây”.Lâm Tử ổn định chỗ ngồi, nói : “Anh nổ máy đi. Liên quan đến lai lịch cỏ tiên, có hẳn một câu chuyện đấy. Loài cỏ này vốn không có tên, trước giải phóng, có đám thổ phỉ đến làm loạn ở mấy ngọn núi gần đây, chính quyền mới sai quân bao vây sào huyệt của chúng, khiến chúng phải trốn sâu trong núi không dám ra ngoài. Lúc đó có một tên thổ phỉ rời khỏi nhóm, bị bao vây trong năm, sáu ngày, không ăn không uống, khát quá không chịu được liền đi liếm những giọt sương trên lá cây. Hắn phát hiện ra loại lá cây này, nhìn giống lá trà, đưa vào miệng nhai thì thấy ăn được, có thể thay cơm. Vì thế mấy tên thổ phỉ khác cũng đều ăn, sau khi đám thổ phỉ ngoan cố này ăn lá cây, cứ như là người người hoán đổi cho nhau vậy, tiếng cười tiếng gọi vang vọng từ trong rừng phát ra, vì thế bị quân chính quyền dễ dàng bắt giữ. Đám quân có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được, sau này chính quyền thấy trong tay của một tên thổ phỉ có cầm lá cây này, rồi đem đi xét nghiệm, mới phát hiện loại lá cây này khiến trong đầu người ta xuất hiện ảo giác. Mấy tên thổ phỉ kia đã tự đưa mình đến thế giới cực lạc nhưng những gì mà chúng thấy chỉ càng làm mọi thứ trở nên tồi tệ, chúng đâu biết đó đều là những thứ mà chúng tham lam muốn có được, ha ha ! Sau này chính quyền trêu đùa gọi đó là cỏ tiên, cái tên bắt đầu có từ đó”.“Ồ ?”, hóa ra còn có chuyện này, từ trước đến nay chưa từng nghe qua, tôi phá lên cười lớn.Lâm Tử nói : “Anh xem này, loại lá này nhìn thoáng qua thì giống như lá trà, nhưng lại không phải là lá trà, anh thấy không, ở giữa lá có một đường gân vô cùng nhỏ mà tinh tế.Tôi không có cách nào quay đầu lại được, nên đành phải nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng cũng chẳng thể nhìn rõ, dù sao cũng không quá hứng thú với chuyện này, thuận miệng tôi nói tiếp : “Đúng là rất giống lá trà mà”.“Dược tính của cỏ tiên này cũng rất mạnh, hôm nay em đi tìm loại cỏ này, mất cả một buổi chiều mới tìm được từng này thôi đấy. Loại cỏ này mọc ở trên mấy ngọn núi trong xã mình.”“Tìm loại cỏ này để làm gì ?”“Em lấy cỏ này về, sau khi chế biến sẽ làm thức ăn cho lươn, sẽ rất nhanh béo đấy !”, Lâm Tử nói.“Nhà cậu còn nuôi lươn nữa hả ?”“Kết cấu cơ thể của người và cá không giống nhau !, Lâm Tử như phát hiện ra một châu lục mới nên nói rất say sưa : “À, mà em thấy anh với Chủ tịch của xã hơi giống nhau”.Tôi cười nói : “Vậy sao ?”.Lâm Tử vui vẻ khẳng định nói : “Đúng vậy, hằng ngày em đều đọc báo, sao có thể không biết được. Mấy ngày trước, trên trang của thành phố có viết một bài báo về Chủ tịch xã chúng ta, Tấm gương điển hình trong việc phát triển kinh tế nông thôn, anh đã đọc chưa ?”.Tôi đáp : “Đọc qua rồi !”.Lâm Tử vội tiếp lời : “Bài báo đó viết hay thật. Nhưng Chủ tịch xã chúng ta còn là người tốt hơn thế! Nếu không phải anh ấy một lòng một dạ nỗ lực hết mình để phát triển kinh tế của xã thì chí ít xã chúng ta phải chục năm sau mới có thể đạt đến mức thu nhập bình quân đầu người như hiện nay”.Tôi thuận miệng đáp : “Cũng không đến mức như thế đâu !”.Lâm Tử nói : “Đó là do anh không biết đấy thôi, ở xã chúng em ai ai cũng ủng hộ Chủ tịch cả, ngày trước có người nói rằng người dân ở các thôn trong xã bọn em đều là dạng chân đất mắt toét, thành thị và nông thôn khác xa nhau, nhưng bây giờ chân đất cũng đang rất nhanh chóng tạm biệt với bùn nhơ rồi. Đến lúc nào đó, nói không chừng người thành phố lại muốn về xã Tú Phong để định cư cũng nên. Nghe anh nói như thế, thì chắc anh là người xã khác rồi ? Nếu không phải biết anh là người nhà của chú Trương, nhân tiện gặp trên đường em còn tưởng anh đúng là Chủ tịch của xã cơ đấy”.Tôi cố nhịn để không phì cười, nói : “Nếu có thời gian nhất định tôi phải đi gặp mặt làm quen với Chủ tịch xã của các cậu mới được”.Lâm Tử rất hoạt bát, vừa cười vừa nói, đi trên đường không dừng nói một lúc nào. Đưa Lâm Tử về đến nơi, rồi tôi lại đi thăm chú Trương và thím, lúc trở về cũng đã hơn chín giờ tối.Đêm đó, tôi có một giấc ngủ yên bình.Không gặp ác mộng, cũng không mơ thấy Tiểu Nghiên và chẳng nhìn thấy Tiểu Vương.Hôm sau đi làm, tinh thần tôi khá tốt. Lúc bước vào phòng làm việc, Trường Hà, Trương Viễn Dương, Lê Quốc Lập vẫn đang nói chuyện với Tiểu Diệp. Tiểu Diệp vốn là một cô gái rất nhanh nhẹn lại vui vẻ hòa đồng, nhưng có cách suy nghĩ khá cổ quái, nói chuyện với cô ấy có thể phát