Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324320

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.

người diễn trò đó bị bức hại thì chính quyền cũng không đề xướng trò này nữa. Vì thế, nếu giờ có ai biết trò này thì cũng chỉ để tiêu khiển thư giản của bản thân mà thôi. Mà nói đến rối bóng, còn có một chuyện nữa”.“Vâng, chuyện gì thế ạ ?”, Nhu Phong hào hứng hỏi, tay vẫn không ngừng ghi chép lên cuốn sổ của mình, xem ra dù chỉ một câu chuyện thôi cũng có thể khiến một Nhu Phong ham học hỏi thấy hứng khởi đến vậy.Hồ Cách Tài nói : “Mười mấy năm trước, có một vị trưởng thôn nắm quyền tại thôn Thanh Tuyền, khi ấy hắn ta là bá chủ ở vùng này lại rất ngang ngược. Vào ngày hắn ta kết hôn, chẳng biết là người nào thấy ngứa mắt trước việc hắn ta làm nên đêm đến mới lên đến trước cửa sổ nhà hắn ta. Đặt mấy con rối bóng nhỏ ở trước bệ cửa sổ rồi đứng ở xa điều khiển những con rối đó. Mà đúng đêm đó lại có ánh trăng mờ ảo, vị trưởng thôn ấy tâm trạng đang sung sướng chuẩn bị động phòng hoa chúc, bỗng nghe thấy tiếng tân nương hét lớn, ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy bóng người nhỏ đang đi đi lại lại bên ngoài, dáng điệu cầm dao cầm rìu đang bổ bổ. Mớ cửa ra nhìn thì không thấy bóng người nào cả, bởi con rối đó đã sớm theo sợi dây bị đưa ra ngoài rồi. Hắn ta vừa trở lại phòng, thì sợi dây lại đong đong đưa đưa và rối bóng lại quay lại. Vì chẳng thấy người, nên hắn ta cho rằng mình bị oan hồn của những chết tìm đến để đoạt mạng, lúc đó hoảng sợ hét lớn : “Có ma”. Bị dọa cho chân tay mềm nhũn như bún, sau vụ đó thì cơ thể kiệt quệ mắc trọng bệnh và không lâu sau thì qua đời”.Nhu Phong cười nói : “Không ngờ rối bóng này còn đảm nhiệm cả vai trò là đại hiệp nữa, chẳng hay đó là dấu tích của vị đại sư nào vậy ạ ?”.Hồ Cách Tài cười chân thành nói : “Chẳng phải đại sư nào đâu, thời đó rối bóng vẫn được lưu hành cho nên ai cũng có thể làm được việc đó mà”.Nhu Phong cười tiếp lời luôn : “Cháu thật bái phục họ, chỉ dùng một sợi dây mà có thể đứng từ xa điều khiển được, muốn con rối trong tay làm gì thì làm”.Hồ Cách Tài cười nói : “Đúng vậy”.Nhu Phong nói : “Bác trưởng thôn, cảm ơn bác, những tư liệu này đúng là độc nhất vô nhi, sau khi cháu về biên tập lại một chút, nói không chừng sau này loại hình nghệ thuật rối bóng của xã Tú Phong sẽ được rất nhiều người yêu thích cũng nên”.Lúc chuẩn bị tan ca, tôi và Nhu Phong mới trở về. Khi ngồi trên xe đi về, thấy Nhu Phong vui vẻ tôi mới cười nói :“Nguồn tư liệu sống này chắc cũng chiếm khoảng bốn phần trên tổng số bài viết của em rồi đấy nhỉ”.Nhu Phong vẻ dương dương đắc ý, cười đùa : “Em còn muốn mỗi ngày viết một bài về phong tục của một vùng thuộc thành phố X cơ, bài này mới được có một phần thôi, còn cách xa mục tiêu mà em đề ra lắm”,Tôi cười : “Mục tiêu lớn quá !”.Về đến trụ sở ủy ban cũng đã quá giờ tan ca, chỉ còn Trường Hà và Tiểu Diệp là ở lại phòng làm việc.Trường Hà thấy tôi và Nhu Phong cùng nhau bước vào thì cười tươi như hoa nói : “Đi chơi có vui không ?”.Nhu Thong mắng : “Anh rể, bọn em có phải đi chơi đâu, em định số báo tiếp theo lại viết về xã Tú Phong, cho nên muốn đi đến một vài nơi thôi”.Trường Hà thoáng sững người, nói : “Viết về xã Tú Phong ?”, rồi lại cười, “Cách này cũng được đấy, đầu tiên là nhờ vào con mắt nhìn xa trông rộng của Nam Bính, sau là đến ngòi bút sắc sảo của Nhu Phong, không khéo sau này xã Tú Phong chúng ta lại nổi như cồn ấy chứ”.Nhu Phong đưa ánh mắt sang nhìn cậu ta, nửa đùa nửa mắng nói : “Còn thiếu một người ba hoa ở trước mặt em nữa, công phu của anh sắp bằng chị gái em rồi đấy. Em không thích nghe như thế đâu. Ơ, chẳng phải hết giờ làm rồi mà, sao anh vẫn chưa về ?”.Trường Hà nói về tủi thân : “Chị em nghe nói em đến, nên bảo anh lúc nào hết giờ làm đưa em về, chị em đang đợi cơm ở nhà. Cho nên giờ này anh vẫn ở đây đợi em, đây em xem xem, hai người đi cùng với nhau vui thế mà”.Nhu Phong cười nói : “Hôm nay, em định để anh Nam Bính mời cơm và cũng muốn bảo anh đi cùng luôn, nhưng, chị lại đang đợi cơm thế anh về trước đi”.“Em đúng là chẳng biết khách sáo gì cả, lại còn lo anh không vui hả, ha ha. Vậy anh đi trước đây. Nếu không muộn thì anh đến đón em nhé ?”Tôi cười nói : “Tôi đưa cô ấy về cho, cậu đỡ phải đi đi lại lại”.“Vậy cũng được”, Trường Hà cười, “Em cũng đừng lo lắng cho chị em quá, chị ấy cũng đỡ nhiều rồi. Chơi về muộn một chút cũng không sao đâu”.Tên Trường Hà này, đúng là ba hoa nên toàn nói ra mấy thứ linh tinh. Nhu Phong chợt hiểu ý nên mặt thoáng đỏ bừng, nói : “Anh mau về với chị đi, đừng lắm lời nữa”.Trường Hà đi rồi, tôi mới vẫy tay với Tiểu Diệp đang, sắp xếp tài liệu ở phía sau : “Tiểu Diệp, cùng đi ăn nhé !”.Tiểu Diệp ngẩng đầu, cười với chúng tôi, nói : “Không cần đâu, em sắp xếp xong đống tài liệu này sẽ về ngay”. Tiểu Diệp nhìn tôi, ánh mắt như chất chứa điều gì đó. Tôi biết là Tiểu Diệp đang hiểu lầm, tôi cười nói : “Vậy bọn anh đi trước đây”.Đi được một đoạn, Nhu Phong quay sang nhìn tôi rồi nở nụ cười rất lạ, tôi đưa tay xoa xoa mũi hỏi : “Trên mặt anh có gì sao ?”.Nhu Phong mỉm cười nói : “Giống như móc câu vậy, ánh nhìn của thư ký của anh đã bị móc câu trên mặt anh câu đi mất rồi ?”.Tôi cười nói : “Trường Hà khôn


Teya Salat