
chiếc bóng 300 W ! Đến lúc đó còn bị cô em vợ của tôi căm hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì nguy !”.Nhu Phong trách nói : “Anh rể, anh nói cái gì thế?”.Trường Hà cười ha ha nói : “Không có gì, anh đang lầm bầm một mình thế thôi. Được rồi, mọi người đi đi, chơi vui vẻ nhé !”.Hỏi qua ý kiến của Nhu Phong, tôi vào lán xe dắt chiếc xe máy ra, Nhu Phong nhếch miệng cười nói : “Anh rể em rất thích đùa nên anh đừng để bụng nhé”.Tôi cười ha ha nói : “Tính khí của Trường Hà à, tôi sớm biết từ lâu rồi, em đừng để bụng mới đúng”. Ngồi lên xe, tôi quay đầu lại nói : “Được chưa, thời tiết hôm nay rất đẹp, quá phù hợp cho đi chơi”.Nhu Phong ngẩng đầu nhìn trời cao thoáng đãng nói : “Trời cao trong xanh, tiết trời tươi sáng, không biết thôn Thanh Tuyền sẽ đem lại điều ngạc nhiên gì cho em đây”.Tôi nói : “Đúng là em nên thấy “kinh ngạc””. Tôi khởi động máy, chiếc xe lao thẳng về phía trước.
RỐI BÓNG
Con đường trải nhựa tại thôn Thanh Tuyền đã hoàn thành, tôi dựng xe ở đầu đường rồi nói với Nhu Phong : “Chúng ta đi bộ vào trong thôn đi, anh e là khói xe máy ô nhiễm sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của khung cảnh nơi đây, thế nên mỗi lần đến anh thường đi bộ vào !”.Nhu Phong đưa mắt nhìn tôi, cười nói : “Không nhận ra anh nữa, bình thường Chủ tịch mạnh mẽ, quyết đoán là thế không ngờ cũng có lúc lại tinh tế nhạy cảm nhường này. Chủ tịch đã nói không để khói xe máy làm ô nhiễm môi trường nơi đây, em rất tán đồng. Đi, chúng ta cùng đi bộ vào thôn Thanh Tuyền nào”.Tôi nhìn đôi guốc cao gót mà cô ấy đang mang, cười nói : “Đi về trước khoảng ba mươi mét chính là nơi làm việc của chính quyền thôn, em muốn biết thứ gì thì đến đó sẽ rõ hết”.Nhu Phong liếc xéo tôi, nói : “Thực ra...”, thấy tôi nhìn, khuôn mặt cô ấy thoáng phớt hồng, không ngờ một Nhu Phong phóng khoáng vui vẻ như thế cũng có lúc thẹn thùng nhưng tôi không nói gì. Chỉ nghe thấy giọng Nhu Phong như thì thầm bên tai : “Biết thông qua anh cũng như vậy thôi. Em cũng không nhất thiết phải hiểu quá rõ mà”.Tôi cười cười : “Nhưng anh đâu biết em muốn biết thứ gì ? Đối với xã Tú Phong, anh chỉ biết những thứ ở trên bàn giấy thôi, còn những thứ thuộc về văn hóa phong tục, dân tình gì gì đó thì anh sao có thể bằng được dân bản địa chứ”.Nhu Phong đã trở lại bình thường, khuôn mặt phớt hồng hồi này cũng không còn nữa : “Anh nói cũng đúng, nhất định anh chẳng thể đoán được em muốn biết nhất điều gì đâu !”.“Vậy sao ? Em muốn biết điều gì, nếu không phải là chuyện phong thế nhân tình hay những sự tích thần phà thì còn có thứ gì khác sao ?”, tôi cười nói vẻ chẳng lưu tâm cho lắm.Nhu Phong vì thế cũng có vài phần đắc ý nói : “Về cơ bản là như thế nhưng không cụ thể”.“Vậy còn có điều gì khác sao ?”Nhu Phong nói : “Em thấy trong huyện chí thì xã Tú Phong có một điều rất đặc biệt mà em thấy khá hứng thú cho nên lần này mới đến đây xem xem thế nào”.“Một điều rất đặc biệt ? Còn ở trong huyện chí nữa ? Ôi dào, thôi được, em đừng nói những lời không liên quan, xã Tú Phong có một điều rất đặc biệt mà lại phải đến tận thôn Thanh Tuyền để thu thập tư liệu, điều này anh làm sao biết được ? Mà anh cũng chưa từng nghe thấy tên tiểu tử Lý Lãng Minh nhắc gì đến.”Nhu Phong cười nói : “Đương nhiên là anh không biết rồi, vì đó là việc của trước đây, còn bây giờ thì đã mai một rồi”.“Có vẻ thần bí vậy, là gì thế ?”Nhu Phong đổi tư thế ngồi, trong làn gió thổi nhè nhẹ lướt qua, cô ấy ôm lấy vòng eo tôi, cười nói : “Anh đã từng nghe đến rối bóng chưa ?”.Rối bóng ? Trong đầu tôi xuất hiện những hình ảnh mà mình xem được trên ti vi, phía sau bức màn rất lớn, có hai bóng người dưới sự điều khiển của những sợi dây đi qua đi lại. Tôi cười ha ha nói : “Tất nhiên là anh nghe rồi. Nhưng chưa từng nghe ai nói là xã Tú Phong lại có trò như thế bao giờ”.Nhu Phong nói : “Cho nên em mới đến đây để tìm hiểu chứ”.Chúng tôi vừa đi về hướng trụ sở chính quyền thôn vừa nói chuyện về rối bóng.Trưởng thôn thôn Thanh Tuyền tên là Hồ Cách Tài, khi chúng tôi đến, ông ta rất nhiệt tình, vừa mới nhìn thấy Nhu Phong và tôi, ông ta cứ như là gặp được đôi tình nhân đi đu lịch vậy cho nên lúc nào cũng mang nụ cười tươi roi rói trên mặt cơ hồ hiểu rõ mọi chuyện, mà cũng chẳng biết ông ta hiểu cái gì nữa.Vì Nhu Phong đi guốc cao nên không tiện đi bộ đường dài, vả lại những thứ mà cô ấy muốn biết cũng chẳng nhiều lắm, cho nên cô ấy vào trụ sở chính quyền thôn ngồi đợi, còn tôi đi xung quanh để hỏi thăm.Lúc trở về, nghe thấy Nhu Phong đang hỏi Hồ Cách Tài về chuyện có liên quan đến rối bóng.Hồ Cách Tài nói : “Trước đây, rối bóng ở vùng này rất nổi tiếng, có bài bản hẳn hoi nhưng ba mươi năm trước, vì có hai diễn viên diễn rối bóng diễn trò châm biếm mấy cán bộ đang nắm quyền, vì thế họ bị bức hại, sau này không ai dám diễn nữa, bây giờ người biết trò này cũng không nhiều đâu”.Nhu Phong nghe vậy càng thêm hứng thứ nói : “Đã là văn hóa của địa phương, tại sao lại không được lưu truyền đến bây giờ ạ ?”.Hồ Cách Tài cười nói : “Cũng không phải là biến mất hẳn, chỉ là không rõ ở đâu có người biết. Lại nói về chuyện năm đó, sau khi mấy