
hiện ra được rất nhiều thứ thú vị.Trước mặt Lý Lãng Minh là một đống giấy tờ khổng lồ, anh ta đang cắm cúi đọc.Lúc tôi bước đến, Trương Viễn Dương cười nói đầu tiên : “Ai da, Chủ tịch đến rồi”.Tiểu Diệp quay đầu nhìn tôi, cô ấy vừa quay lại, luồng sáng nơi khung cửa sổ như chiếu thẳng vào mắt, khiến đôi mắt Tiểu Diệp như tỏa ra ánh hào quang vậy. Tôi cười nói : “Nói chuyện gì mà vui vẻ thế ?”, tôi nghĩ cậu ta lại đang tìm một câu chuyện cười râu ông nọ cắm cằm bà kia để kể cho mọi người đây mà.Trương Viễn Dương cười nói : “Đang nói về bạn gái của anh !”.Bạn gái tôi ? Họ đang nói về Tử Nguyệt ?Tiểu Diệp nói : “Bạn gái của Chủ tịch thật xinh đẹp, lại viết báo cực hay nữa, còn là bác sĩ, đúng là một người quá tuyệt vời !”.Hóa ra người họ nói không phải là Từ Nguyệt mà là Nhu Phong. Tôi nhìn Trường Hà, cậu ta cười hì hì, vẻ mặt vô can nhìn tôi, đáy mắt còn như hiển hiện nụ cười xấu xa. Tôi cười nói : “Tiểu Diệp, sao lại nói linh tinh thế, tôi và Nhu Phong chỉ là bạn thôi, tôi đã có bạn gái rồi, hai tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn”.“Vậy sao ? Vậy sao ?”, Tiểu Diệp ngước lên nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ thất vọng nhưng thần sắc lại vô cùng hưng phấn, hiếu kỳ hôi : “Anh nói không phải Nhu Phong, nhưng em cũng không thấy anh đưa bạn gái đến đây, vậy cô ấy là ai ?”.Tôi cười nói : “Em đúng là sơ ý mà, ai nói là không thấy cô ấy đến ? Ngày nào em chả gặp đấy thôi !”.Trường Hà kinh ngạc nói : “Tử Nguyệt ? Nam Bính, anh đang nghiêm túc đấy chứ ?”.Tôi nói : “Đúng vậy, hai tháng nữa, tôi và cô ấy sẽ kết hôn”. Lời vừa ra khỏi cửa miệng thấy mặt họ ai nấy đều kinh ngạc miệng chữ o mắt chữ A. Nếu so sánh với Nhu Phong thì Tử Nguyệt còn kém xa. Cô ấy không có công việc khiến người ta ngưỡng mộ như Nhu Phong, không phải là người thành phố thậm chí cũng không xinh đẹp bằng, cô ấy cũng không được học hành tử tế như Nhu Phong, không giỏi viết lách như Nhu Phong. Nhưng, đó chính là tình yêu của tôi.Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trường Hà nói vẻ kỳ quái : “Nam Bính, anh không biết điều gì cả, anh đã đánh cắp trái tim của em vợ tôi rồi lại đi kết hôn với người con gái khác !”.Tôi liếc mắt nhìn cậu ta : “Trường Hà, cậu nói linh tinh rồi không sợ vợ cậu đến xách tai sao ?”.Tiểu Diệp cười nói : “À, té ra Lý chủ nhiệm rất sợ vợ”.“Thảo nào, bà xã mới ho một tiếng, Trường Hà đã run như cầy sấy rồi !”, Lê Quốc Lập cười ha ha bắt chước bộ dạng của Lưu Hoan, rồi lại cười theo một tràng.Trường Hà xua tay nói : “Không phải là tôi sợ vợ, mà là tôi rất yêu vợ, có người nói, kẻ đánh vợ là phường hạ đẳng, kẻ yêu vợ là phường trung đẳng, còn người sợ vợ là phường thượng đằng. Hiện nay tôi đang nâng cao tố chất của chính bản thân, hướng đến bậc thượng đẳng đấy”, Trường Hà vừa nhắc đến Nhu Vân, ánh mắt đã trở nên hiền hòa, dịu dàng vô cùng. Tôi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cậu ấy nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ khác. Tình yêu là một thứ tốt đẹp như thế, vậy mọi thứ trên thế gian này đều do tình yêu mà được sinh ra sao ? Vì yêu mà trở nên ấu trĩ, vì yêu mà sinh lòng hận thù, vì yêu mà mang niềm oán hận, vì yêu mà trở nên ích kỷ và cũng chính vì yêu mà con người trở nên tham lam sao...Tôi bước về phía Lý Lãng Minh, Lý Lãng Minh là một người không thích trêu đùa, những lúc trong phòng làm việc mọi người đùa nhau như thế, cậu ấy chí chăm chú lắng nghe. Tôi bước đến vỗ vỗ vai cậu ấy nói : “Có thời gian cũng nên thư giãn một chút, đừng để bản thân mình mệt mỏi quá !”.Lý Lãng Minh gật đầu cười nhưng tôi lại nhận thấy trong ánh mắt đó không mang niềm hoan hỉ.Tôi nói : “Lãng Minh này, thôn Thanh Tuyền cũng sắp phải mở rộng đến nơi rồi, tôi nghĩ, ngoài môi trường tự nhiên của thôn, chúng ta cũng cần phải xây dựng một vài công trình mang nét riêng biệt của vùng này và tạo nên một bầu không khí mang đậm phong vị quê hương, vậy thôn Thanh Tuyền có sự tích hay câu chuyện nào đặc sắc, hoặc giá trị nào đó của vùng thì có thể đề xướng phát triển được, phiền cậu tốn công suy nghĩ một chút, trong số chúng ta ở đây, chỉ có cậu là người ở thôn Thanh Tuyền, quen thuộc và nắm rõ về thôn nhất. Sau khi suy nghĩ xong cậu và Trương Viễn Dương cùng nhau bàn bạc một chút, buổi sáng mai hãy trình phương án cho tôi nhé”.Lý Lãng Minh nói : “Đặc sắc ?”.Trương Viễn Dương ngồi bên cạnh cười nói : “Giống như những loại hình văn hóa của địa phương như ở Hồ Nam có Dự Kịch, Hồ Bắc có tuồng Hoàng Mai, An Huy có kịch Hoa Cổ, Đông Bắc có hát kịch Nhị Nhân Chuyển”.Tôi đưa mắt nhìn Trương Viễn Dương tỏ ý khen ngợi, rốt cuộc cậu ta vẫn là làm tuyên truyền, đầu óc linh hoạt nhạy bén, tôi vừa mới nói ra thì cậu ta đã biết tôi đang nghĩ gì rồi. Thực ra, tôi đề xuất vấn đề này cũng là do hôm qua nghe được Nhu Phong nói chuyện. Tôi bảo : “Đúng thế, tốt nhất là mang nét đặc sắc riêng có của quê hương !”.Lý Lãng Minh nghĩ một lát rồi nói : “Được !”.Tôi bước vào phòng làm việc của mình.
SỰ QUAN TÂM CỦA PHƯƠNG MINH
Báo cáo đang đặt trên bàn là do Tiểu Diệp mang đến, tôi giở từng trang, môi từ từ nhếch lên thành một đường cong, liền nhấc điện thoại trên bàn gọi : “Tiểu Diệp”.Tiểu Diệp gõ c