
của Phương Quân Hạo, bên dưới có rất nhiều người mê đắm anh ta. Dịch Nhĩ Dương
cũng là anh chàng tài sắc song toàn hiếm có. Hai người này đã lấy đi không ít
ánh hào quang của cô dâu chú rể. Đây cũng là hiện tượng bình thường. Chàng trai
độc thân giàu có kết hôn, những cô nàng mê đắm anh ta phải tìm vật thay thế,
giống như trong hôn lễ truyền thống, người được các anh chàng để ý nhiều nhất
luôn là những phù dâu.
Phần lớn những bức ảnh trong bài báo là hình ảnh trang
trí bên ngoài biệt thự, cổng hoa, trái tim kết từ những quả bóng bay... tất cả
đều được bài trí rất đẹp, rất có không khí. Cô dâu mặc váy cưới trắng muốt, đẹp
tựa tiên nữ; chú rể điển trai, phong độ ngời ngời. Đúng là một cặp trời sinh.
Vì trước đó tạp chí Feel đã đưa thông tin rất chi tiết
về chiếc váy cưới của cô dâu nên mọi người đều tập trung chú ý vào trang sức
của Phong Bình và người thân, bạn bè. Buổi party lần trước mà cô tổ chức gây
chấn động toàncầu, mọi người vẫn nhớ như in. Lần này là hôn lễ của mình, là
thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời, chắc chắn sẽ có nhiều khách quý.
Nhưng thật bất ngờ là không có “nhân vật máu mặt” nào xuất hiện khiến mọi người
thất vọng.
Đọc xong bài báo này, Thuần Khiết không còn mong đợi
cuộc hẹn tối nay nữa.
Cô để mình bình tĩnh hai phút, sau đó lấy điện thoại,
gọi điện cho Phong Bính Thần.
Người nghe máy là một người đàn ông nói tiếng Trung
không được lưu loát lắm: “Tôi là trợ lí của cậu Phong. Bây giờ cậu ấy không
tiện nghe điện thoại. Có chuyện gì có thể nói với tôi”.
“À..Thuần Khiết chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy thì xin
ông hãy nói lại với anh ấy, bồng nhiên tối nay tôi có chuyện đột xuất, không thể..
“Cô là cô Chân đúng không?”. Đối phương phản ứng rất
nhanh.
“Đúng vậy, tôi...”.
“Xin cô chờ một chút!”.
Thuần Khiết đợi một lúc, giọng nói của Phong Bính Thần
vang lên trong điện thoại, điệu cười có vẻ khôngnghiêm túc: “Nóng lòng muốn gặp
anh sao?”.
“Đừng đùa nữa”. Thuần Khiết đi thẳng vào vấn đề: “Tối
nay anh muốn em cùng anh tới bữa tiệc sao?”.
“Đừng từ chối anh”.
“Anh điên à? Sao em có thể dự tiệc được. Em là ai
chứ?”.
“Coi như là bạn gái của anh”.
“Cho dù em là bạn gái của anh, em cũng sẽ không đến dự
tiệc”.
“Vì sao?”.
“Vì...”. Cô im lặng hai giây rồi nói với giọng điệu
rất ôn hòa: “Vì em không quen bị người ta chú ý, không quen trở thành tâm điểm.
Nếu em đứng cùng với anh, chắc chắn sẽ phải đối diện với ánh mắt của mọi người,
như thế em sẽ cảm thấy không tự nhiên...”.
“Nhưng em biết không?”. Bỗng nhiên giọng nói của Phong
Bính Thần trở nên rất dịu dàng, sâu lắng: “Lúc em bối rối, đứng ngồi không yên
lại có một vẻ đẹp rất đặc biệt”.
Thuần Khiết bật cười: “Trời ơi! Để đạt được mục đích,
những lời củ chuối như thế anh cũng nói ra được.
Phong Bính Thần thở dài: “Đây không phải là nịnh em.
Chỉ có lúc ấy, em mới càng cần anh đứng cạnh em hơn. Hãy tin anh, Thuần Khiết,
có một số chuyện không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghe theo những uy nghĩ chân
thực trong trái tim em..
Thuần Khiết im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này quá
đột ngột, em không có một chút chuẩn bị nào, em.
Phong Bính Thần ngắt lời cô: “Em không cần chuẩn bị gì
cả. Em chỉ cần đứng bên cạnh anh, không cần phô diễn hay ứng phó với bất kì ai.
Người duy nhất em cần quan tâm, chính là anh”.
Thuần Khiết lại im lặng hai giây rồi nói: “Thôi được,
em đi thay quần áo”.
Phong Bính Thần mỉm cười hài lòng.
Sáu giờ tối, một chiếc Lincoln màu đen đồ dưới tòa nhà
của Thuần Khiết.
Phong Bính Thần trong bộ complet sang trọng đứng cạnh
xe, nhìn Thuần Khiết trong bộ váy màu xanh da trời nhạt thướt tha bước tới.
Dưới ánh đèn màu trắng, bộ váy màu xanh nhạt của cô trông giống như một dòng
nước trong vắt uốn lượn. Mái tóc đen bóng mượt bay bay theo bước chân của cô.
Trông cô thật rực rỡ, nổi bật, toát lêndáng vẻ rạng ngời, vẫn chưa đến trước
cửa, anh bảo vệ trẻ trung, cao lớn đã mở cửa cho cô. Cô mỉm cười, gật đầu cảm
ơn.
Phong Bính Thần nhìn cô, bồng nhiên trong đầu lóe lên
một ý nghĩ: Có lẽ vẻ yên tĩnh của cô chỉ là một sự ngụy trang, bên trong ẩn
chứa một vẻ hoa lệ, rực rỡ khó có thể phát hiện được.
Cô đi đến trước mặt Phong Bính Thần, sau đó đứng lại,
nhìn anh mỉm cười.
Anh khẽ cau mày, nói đùa với cô: “Xem ra bảo vệ ở đây
cũng là fan của em”.
Thuần Khiết không nói gì nhưng lại nhếch môi cười. Cô
tô son bóng màu hồng phấn, đôi môi căng mọng, dường như tỏa ra hương thơm thanh
dịu của hoa sen Giang Nam, khiến Phong Bính Thần nhìn mà ngây ngất.
Hai người vào trong xe, nhìn nhau không nói gì.
Trước ánh mắt rực lửa của anh, Thuần Khiết có chút e
thẹn, nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh. Anh mặc complet đen, trông anh anh tuấn hơn
cả chú rể mà cô vừa nhìn trên mạng. Đôi mắt và mái tóc xoăn của anh, những ngón
tay dài và mảnh, đôi chân thẳng tắp, giống như một cục nam châm to lớn thu hút
ánh mắt cô, khiến cô không biết phảilàm thế nào.
Khuôn mặt của anh đẹp hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Ảnh mắt của anh hừng hực tới mức khiến cô mê đắm. Cô nhớ anh, cho dù lúc này
anh ngồi ngay trướ