
áu nóng trong người bất ngờ trào lên, không kịp
suy nghĩ, tôi vồ ngay lấy viên bi của nó mà cho vào miệng nuốt. Số 10
vội vàng bóp cổ, lắc lắc đầu tôi và gào lên: Trả lại cho tao, trả lại
cho tao, tao vừa lấy được nó ra mày đã nuốt rồi, trả lại cho tao mau
lên.
Kể ra cũng lạ, viên bi ấy tôi chưa từng lấy được ra, vậy mà
chúng nó cứ nghĩ rằng tôi giấu giếm, sau đó bốn thằng chúng nó đồng loạt bỏ phiếu không cho sử dụng những viên bi to nhỏ khác nhau nữa. Về sau,
cùng với sự phát triển không ngừng của nền kinh tế thị trường, thị trấn
nhỏ của chúng tôi cũng bắt đầu xuất hiện những viên bi to nhỏ. Tôi chỉ
thắc mắc mãi, không biết viên bi kia biến đi đâu mất. Có lẽ nó nằm trong người tôi, hóa thành viên sỏi nhỏ của thời kỳ non trẻ nhất.
Vóc
dáng của anh Đinh Đinh cân đối, không hề giống với mấy tên mọt sách, anh ấy thích chơi thể thao và luôn cởi trần. Trong tiết tháng năm trời đang dần chuyển sang oi bức, anh ấy bắt đầu mặc quần đùi cởi trần, tập xà
trên cột ngang bóng rổ, anh ấy có thể đu được ba mươi cái, còn tôi được
ba cái. Anh ấy dạy tôi làm thế nào để đu người lên cột bóng rổ, quay
tròn trên không trung, và thế là cả một mùa hè của tôi đã trôi qua trên
cột bóng rổ cùng anh Đinh Đinh, mồ hôi chảy ướt sũng phần bụng trên áo
tôi. Có một lần anh Đinh Đinh thậm chí còn nhổ hẳn cột bóng đem dựng ra
chỗ khác, và bảo tôi rằng cột bóng rổ đặt ở đây không được, ngày nào
ngồi học cũng trông thấy nó khiến anh ấy phân tâm.
Tôi vẫn đinh
ninh rằng, ngày hôm đó anh Đinh Đinh đã đi tìm ông anh thời vụ và nện
cho hắn một trận. Nhưng sau này anh Đinh Đinh mới cho tôi biết, anh ấy
chỉ đến tìm hắn nói chuyện thôi, anh bảo đánh nhau tất nhiên có thể giải quyết nhiều vấn đề, nhưng nói chuyện cũng có thể làm được như vậy. Tôi
hỏi anh ấy: Tại sao anh không làm như phim chưởng Hồng Kông ấy, túm cổ
nện cho một trận tơi bời?
Anh trầm ngâm hồi lâu, sau đó đặt tay lên vai tôi và bảo: Bởi vì sẽ đau lắm đấy.
Tôi gật đầu.
Anh Đinh Đinh bảo tôi, ở trường anh ấy là Chủ tịch Hội sinh viên, có những
chuyện chỉ cần thương lượng với nhau là được, anh ấy có khả năng lãnh
đạo. Anh Đinh Đinh còn cho tôi biết: Hôm ấy, anh đi tìm ông anh thời vụ, hỏi rõ lý do, vì người lớn như bọn anh, thì chẳng ai còn bắn bi nữa.
Tôi chăm chú nhìn anh Đinh Đinh, anh ấy gật đầu nói tiếp: Quả nhiên là vậy. Tôi băn khoăn: Vậy tại sao anh ấy lại chơi bi với bọn em.
Anh Đinh Đinh nói: Vì nó muốn thắng bi, không chỉ chơi bi với bọn em, nó
còn chơi với những đám trẻ khác nữa, nó đang muốn mua một cái máy ghi âm xịn.
Tôi gật gù: Ra vậy.
Anh Đinh Đinh gồng hai bắp tay
vừa lên xà vừa nói: Anh bảo anh ấy, mày làm thế không được, như thế là
bắt nạt trẻ con. Mày muốn máy ghi âm để làm gì? Nó bảo, nó muốn ghi một
cái đĩa, rồi hát tặng cho một người bạn chưa từng gặp mặt.
Tôi nói: Thế thì anh ấy có thể đi mượn một cái mà.
Anh Đinh Đinh bảo tôi: Thực ra nó cũng muốn giữ làm của riêng để nghe, sau
đó anh đưa nó đến nhà văn hóa, mượn của một người bạn.
Tôi ngạc nhiên: Chà, đến nhà văn hóa anh cũng có người quen cơ à?
Anh Đinh Đinh đáp khẽ: Một người bạn. Tôi hỏi: Anh thời vụ muốn ghi bài gì vậy?
Anh Đinh Đinh bảo: Nó muốn hát bài Duyên trần.
Tôi ngơ ngác hỏi: Duyên trần là cái gì vậy?
Anh Đinh Đinh nói: Bố mẹ em không xem bộ phim mới à? Bài hát chủ đề trong phim ấy.
Tôi gật gù: Vậy à.
Anh Đinh Đinh hắng giọng: Duyên trần như mộng, bao phen trắc trở, hoa rơi
khắp chốn, một tấm thân tàn co mình trong gió lạnh, khi ngoảnh lại nhìn
chẳng nắng hay mưa, đường dài đằng đẵng, gập ghềnh trắc trở nào phải do
ta, biển người phiêu bạt, nếm thử nhân tình ngọt đắng ra sao, nhiệt tình nhiệt tâm, đổi lại là lạnh vắng cô liêu, biết bao chân tình rồi lại trở về với cô tịch, người trôi theo gió, lạc mình giữa hoa nở hoa tàn, mặc
cho thế gian bể dâu thế nào…
Tôi ngắt lời anh Đinh Đinh, cười phá lên: Ha, ha ha ha ha ha, anh thời vụ cũng biết hát sao.
Tôi chưa ý thức được rằng, khoảnh khắc mà anh Đinh Đinh cất vang tiếng hát
khi đó, cũng là lần đầu tiên tôi được nghe, vậy mà tôi lại ngắt lời một
cách vô tư, nhưng anh Đinh Đinh cũng chỉ nhìn tôi rồi tiếp tục hát:
Đường xa vạn dặm, gập ghềnh trắc trở nào phải do ta.
Tôi cất giọng hòa vào cùng anh: Đường xa vạn dặm, gập ghềnh trắc trở nào phải do ta.
Anh Đinh Đinh bảo tôi: Bài hát này đã cũ, vậy mà đến giờ vẫn giữ y nguyên cảm xúc.
Tôi gật gù tiếp lời: Đúng là rất có cảm xúc!
Anh Đinh Đinh đã đồng ý dạy tôi những động tác giả trong bóng đá vào kỳ
nghỉ hè năm đó, anh nói tôi đá thật quá, quay bên trái là dẫn bóng bên
trái, quay bên phải là dẫn bóng bên phải, cử động của tôi đã thông tin
cho đối thủ hết rồi: Muốn đá bóng tốt, em phải biết khống chế bóng dưới
chân mình, cần phải học các động tác giả, mắt em nhìn sang bên phải, cơ
thể nghiêng sang phải, em duỗi chân phải, mọi người đều cho rằng em sẽ
đá sang phải, đúng lúc ấy, chân trái của em tạo lực, đổi hướng chạy sang trái, em khiến cho mọi người đều mắc lừa, trong một trận đấu muốn lừa
bóng qua đối thủ nhất định phải làm động tác giả. Đợ