
ủa hiện thực mà là bạn quá trôi nổi gây ra.
Nếu là như vậy, chúng ta hãy kiểm tra tỉ mỉ lại mình. Tôi rốt cuộc có bao nhiêu tài? Chỗ mạnh của tôi là gì? Ưu thế của tôi ở chỗ nào? Khuyết điểm của tôi có bao nhiêu, khi nào, ở việc gì tỏ ra tài của tôi? Liệu
tôi có được không? Ðối với mỗi một câu hỏi lại này không nên lẩn tránh,
hãy trả lời với đầy lòng tự tin, làm cho người ta tin phục.
Nếu như chịu không nổi những câu hỏi lại này, bạn là trống rỗng,
chẳng hề có một khả năng nào, hoặc chỉ có một chút khôn vặt, có thể dùng một chút thủ đoạn vặt, hoặc chỉ là dựa vào cơ may ngẫu nhiên từng có
được một chút thành công nhỏ nhoi ở một việc nào đó nhất thời, bạn đã tự cho rằng có khả năng ghê gớm ngần nào, thế là suốt ngày phàn nàn, nói
toáng lên là không có đất dụng võ. Như thế thì, xin đừng nên trách móc,
hiện thực tàn nhẫn phũ phàng, chỉ dựa vào năng lực này của bạn, hiện
thực sẽ đem bạn đập nát tan tành. Ðây không phải là tội của hiện thực,
mà chỉ vì bạn quá kém cỏi.
* Ðể theo đuổi phương thức sinh tồn đẹp hơn của tương lai,
để thay đổi những cái không thích nghi với hoàn cảnh, bạn hoàn toàn có
thể chôn vùi cái tôi cũ rích đi, đem mình nhào nặn lại được bộ mặt hoàn
toàn khác hẳn, để mong thích nghi với một hoàn cảnh mới, bắt đầu một
cuộc sống mới, mở ra một cuộc đời mới.
Mâu thuẫn của tôi và anh ta, mâu thuẫn của cá thể và quần thể, mâu
thuẫn của cá nhân và xã hội, chung quy là cá tính trái ngược với hoàn
cảnh.
Cái gọi là hoàn cảnh ở đây đương nhiên là hoàn cảnh xã hội. Quan hệ
giữa người này với người khác trong nội bộ quần thể xã hội, trình độ đạo đức chung, pháp quy pháp luật, phong tục tập quán văn hóa tạo thành nội dung cơ bản của hoàn cảnh xã hội.
Quần thể xã hội rõ ràng do các cá tính từng người khác nhau tạo nên.
Do xuất thân từ giáo dục bồi dưỡng của từng người khác nhau, chịu sự
tiêm nhiễm của hoàn cảnh tự nhiên và hoàn cảnh xã hội khác nhau, nên
hình thành cá tính khác nhau rất lớn. Sự khác biệt của cá tính có thể
dùng các loại kiểm nghiệm khác nhau để đánh dấu hai cực đối ứng vô cùng.
Lấy việc đem thế giới nội tâm của mình và ngôn luận của bản thân làm
mức độ biểu hiện đối với xã hội bên ngoài làm thước đo thì cá tính có
thể phân làm hai loại: dạng kín đáo và dạng cởi mở, tức dạng hướng nội
và dạng hướng ngoại.
Người thuộc dạng hướng nội luôn luôn đem mình đóng kín trong thế giới nội tâm của bản thân lúc nào cũng quan tâm đến ấn tượng của mình trong
lòng người khác và địa vị trong đoàn thể, và luôn luôn thể nghiệm mình,
kiểm thảo mình, thiết kế mình, không giỏi giao tiếp với thế giới bên
ngoài, nhất là ở trước mặt người xa lạ, ở nơi công cộng, càng là lười mở miệng nói, hoặc ngượng mở miệng. Không muốn xuất đầu lộ diện, khi họp
thì thích ngồi ở các góc. Khi bất đắc dĩ phải giao tiếp thì mặt đỏ, tim
đập thùm thụp. Nói năng làm việc gì cũng thận trọng, chỉ sợ có sai sót,
chỉ sợ bị người khác cười chê. Ðôi khi cũng biểu hiện lòng tự tin nhưng
không đủ. Người thuộc dạng hướng nội phần nhiều say mê ảo tưởng, suy
nghĩ triền miên, có thể anh ta có thế giới nội tâm cực kỳ phong phú, mà
còn cực kỳ nhạy bén, thường đem xã hội nhân sinh muôn màu muôn vẻ cô đặc trong đầu óc của mình lần lượt sàng lọc và phóng ra từng cái một. Nhưng cái ?phong phú? này xét đến cùng là có hạn, do đó thường xuất hiện ảo
giác đi ngược lại với hiện thực hoặc vì thần kinh quá nhạy nên dẫn đến
hiểu nhầm.
Lâm Ðại Ngọc là một điển hình của tính cách hướng nội.
Người thuộc dạng hướng ngoại tham gia vào ý thức mãnh liệt, đối với
thế giới bên ngoài luôn luôn tràn ngập tâm lý tìm hiểu tri thức. Thích
xuất đầu lộ diện, bất kể ở nơi công cộng hay là trước mặt người xa lạ,
đều có biểu hiện mạnh mẽ dục vọng của mình. Anh ta có thể vừa gặp người
lạ như đã quen từ lâu, anh ta có thể giỏi diễn thuyết. Anh ta hầu như
không quan tâm đến ấn tượng của mình trong con mắt người khác, đến địa
vị của mình trong đoàn thể, luôn luôn tự mình cảm thấy tốt đẹp, tràn
ngập lòng tự tin. Với anh ta khiêm tốn hay không khiêm tốn đều không sao cả, không giỏi mưu toan, tính toán trong lòng, không cẩn thận. Người
thuộc dạng hướng ngoại giống như một đám lửa, đi đến đâu thì có thể
thiêu cháy đến đó, thích giao kết bạn bè, cho dù thường không thể gắn bó keo sơn cũng tịnh không giảm bớt khao khát nhiệt tình giao tiếp. Người
hướng ngoại đôi khi cũng do lời nói việc làm không đủ cẩn trọng mà có
lỗi với người khác, nhưng người ta cũng vì bản tính của anh ta không xấu mà dễ dàng tha thứ. Vì thế quan hệ nhân tế của anh ta vẫn là không đến
nỗi quá tồi. Hầu như anh ta không thể ngồi yên tĩnh để ngẫm nghĩ sâu xa, mà chỉ coi trọng ở hành động. Sự chuyển động tràn ngập toàn bộ cuộc
sống của anh ta, suốt ngày bận rộn, bôn ba khắp nơi. Ðối với các loại
hoạt động xã hội, như là các loại hội nghị, có hứng thú mãnh liệt. Anh
ta cũng có thể lôi kéo một nhóm người thành lập một hội học thuật gì đó, hoặc một hiệp hội gì đó. Anh ta có khi sẽ trở thành tổng thư ký hoặc
phó chủ tịch hội học thuật này, hiệp hội nọ. Trong cuộc sống,