
ới nàng lần nữa.
“Cám ơn anh! Cám ơn anh!” Tâm Đồng vui mừng kêu to, theo phản ứng tự nhiên ôm chặt lấy Đằng Lệ, hôn mạnh lên đôi môi của hắn.
Sự nhiệt
tình hưởng ứng của Tâm Đồng làm cho Đằng Lệ thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng nhất thời
vui mừng quá độ mà té rớt xuống giường.
“À? Tiểu Bạch đâu?” Tâm Đồng đã nhanh chóng giúp con chó nhỏ đặt một cái tên rất hay.
Đột nhiên
phát hiện con chó nhỏ không ở trên giường, Tâm Đồng ngây ra một lúc, lập tức nhớ tới con chó nhỏ vừa mới bị Đằng Lệ đuổi xuống dưới giường.
“Tiểu Bạch ngoan ngoãn mau ra đây!” Nàng nhảy xuống giường bắt đầu tìm bóng dáng con chó nhỏ, hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn đang lõa thể.
Đằng Lệ tựa
người trên giường nhìn thấy Tâm Đồng quỳ rạp trên mặt đất bộ dáng thật
thú vị, đột nhiên nhếch lên một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không chú ý.
Cuối cùng
cũng đã tìm được con chó nhỏ đang ngủ say sưa dưới gầm giường, Tâm Đồng
phấn khởi ôm chặt lấy nó, muốn quay trở về giường!
Hành động
của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vi nàng bất ngờ nhìn thấy trên mặt Đằng Lệ xuất hiện một nụ cười – tuy rằng rất nhạt, rất nhẹ, nhưng Tâm Đồng
có thể xác định Đằng Lệ đã mỉm cười.
Một nụ cười
nhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc trên mặt hắn, dường như
xua đi cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của hắn còn lộ ra tia sáng
biểu hiện cho nhân tính.
Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy hắn cười bao giờ, bất chợt làm Tâm Đồng
ngây người, cảm động đến nỗi nước mắt không tự kìm chế được chảy xuống,
từng giọt rơi xuống trên đầu Tiểu Bạch.
Người phụ nữ này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc?
“Khóc cái gì?” Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.
Lau sạch
nước mắt trên mặt, Tâm Đồng lắc đầu không nói lời nào, bởi vì nàng biết, bí mật này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết . . . . . .
Có Tiểu Bạch làm bạn, Tâm Đồng cũng bắt đầu chơi xấu, mỗi ngày không muốn cùng Đằng
Lệ đi đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài nàng rảnh rỗi đến phát
hoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Đằng Lệ cũng không ép nàng, đồng ý để cho nàng ở lại trong nhà chăm sóc con chó nhỏ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Đằng Lệ ra khỏi cửa, Tâm Đồng thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnh
của nàng.
Tiểu Bạch
rất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ăn
xong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén nhỏ yêu cầu Tâm Đồng lấy
thêm cho nó một ít.
Bộ dáng nó
thật đáng yêu, lúc nào cũng luôn làm cho Tâm Đồng cực kỳ vui vẻ, từ
trước đến nay nàng chưa từng có một con vật yêu nào, cho nên nàng vô
cùng yêu quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng không thể
đổi nó được.
Trước cửa
khu biệt thự của Đằng gia có một rừng cây, lúc vừa mới đến Đằng gia, Tâm Đồng cảm thấy nơi đó thật âm trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để nàng và Tiểu Bạch vui đùa.
Buổi chiều
nào cũng thế Tâm Đồng luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng,
sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi Đằng Lệ trở về cùng nhau ăn
cơm.
Một hôm trời chạng vạng, giống như thương lệ, Tâm Đồng ôm theo chú chó nhỏ tinh
nghịch đi vào nhà bếp, muốn lấy thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lại
ngoài ý muốn phát hiện trong chén nhỏ đã đầy ắp thức ăn.
Hả? Là ai làm thế? Tâm Đồng đang hồ nghi , đột nhiên Ái Mạn Đạt xuất hiện trước mắt ở nàng.
“Tâm Đồng, đến giờ cho chó ăn rồi à ?” Ái Mạn Đạt thân thiết hỏi nàng.
Áu Mạn Đạt
luôn luôn có thái độ khinh miệt đối với nàng, hôm nay tại sao lại đột
nhiên xuất hiện nói vòng vo, thân thiết như vậy? Tâm Đồng không khỏi
cảnh giác bước lui về phía sau hai bước.
Nhìn ra phản ứng của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt thở dài nói: “Cô thực chán ghét tôi đến vậy sao? Tâm Đồng.”
“Không, không chán ghét. . . . . .” Không biết cô ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Tâm Đồng lại đi lui về phía sau từng bước.
Ái Mạn Đạt thành khẩn nói: “Trước kia thái độ của tôi đối với cô đúng là không tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với cô. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Đằng tiên sinh thích cô, tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng cô có thể làm người lớn bỏ qua cho một tiểu nhân như
tôi, tha thứ cho tôi?”
Thái độ của Ái Mạn Đạt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Tâm Đồng choáng váng.
Lúc trước Ái Mạn Đạt không phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho nàng làm những công việc cực nhọc, không phải muốn mượn cơ đuổi nàng đi sao?
Không xác định được thái độ của Ái Mạn Đạt đối với mình là thật tình,
hay là giở trò bịp bợm gì, Tâm Đồng chần chờ không dám trả lời.
“Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với cô, hy vọng cô có thể tin tưởng tôi. . . . . .”
Liếc mắt nhìn cái chén nhỏ mà Tâm Đồng đang cầm tròng tay, Ái Mạn Đạt hỏi: “ Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng không? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ không đủ.”
“Là cô lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?” Tâm Đồng có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi thấy cô cùng Tiểu Bạch đi dạo trong rừng, thầm nghĩ