
cũng biết, tiếp đến là Cửu A Ca, Thập A Ca đều biết.
Sau khi Khang Hy biết vẻ mặt cổ quái cười cười, làm việc gì cũng xảy ra không giống nhau, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Sau khi Cửu A Ca, Thập A Ca biết, trong lòng thầm mạng Dận Tự không
lời tiếc, Tâm Di hắn đến nhà, ngay cả hắn cũng không báo một tiếng thông báo.
Dận Chân sau khi nghe tin lại càng không vui, "Giới cho Dận Tự, ngươi cũng biết lôi kéo nhỉ, ta không tin Tâm Di có thể cho ngươi cái gì."
Hồi này Bát A Ca cũng thông minh rồi, không hỏi lại Tâm Di việc lập
chiếu thư, mà là nói với cô về khó khăn của bản thân, khổ sở, nói bản
thân mình gặp nhiều khó khăn, trách mình mệnh không tốt.
"Bát Gia, ngài là con của vua, dòng dõi Thiên Hoàng, Ngài nói ngài mệnh không tốt, vậy còn ai nữa tốt mệnh."
"Con vua thì sao chứ, Hoàng A Mã có tới 35 người con trai, ta là đứa không được ông hài lòng nhất."
"Vậy phải trách bản thân ngài, ngài làm sao có thể đi tin lời của
Trương Minh Đắc Những lời đó Của thuật bọn? Sĩ giang hồ ngài cũng tin,
nếu Hoàng A Mã ngài nói ngài cái gì, sau lưng các đại thần đều biết,
thuê người mưu sát Dan Nhưng (7), và bọn loạn thần tặc tử kết thành vây
cánh "Tâm Di cảm thấy lão Bát. trong chuyện đã làm trước đây thật ra là
ngu ngốc.
Thật ra Ân Sĩ là một trong những người con của Khang Hy khá tài hoa,
chỉ là quá để lộ tài năng, mà tài năng này làm thì Khang Hy cảm thấy bất an, so với lão Bát, lão Tứ kín đáo hơn nhiều, Dận Chân trong lòng tuy
có tìm cách tranh Gianh, nhưng cách làm của ông ta không lộ rõ ra như
vậy, mà cố biểu hiện lòng hiếu thuận của mình với Hoàng gia, thân mật
với các huynh đệ, chăm chỉ với chức trách.
Với những điểm trên, thì Bát A Ca thực sự không bằng Tứ A Ca của ông ta, cho nên Dận Tự không được hoàng vị là phải.
"Ôi trời" Dận Tự thở hơn, "Vâng, Ta sau Này cũng hối hận rồi nhưng
không được, Hoàng A Mã đã nói đoạn tuyệt tình cha con với ta rồi!!"
"Ngài cũng đừng nghĩ quá nhiều, Hoàng Thượng chỉ là nhất thời tức
giận, sau này ngài làm cho Hoàng Thượng vui lòng là được rồi" mấy! Lời
của Tâm Di chẳng qua là tùy tiện an ủi mà thôi, đối với những chuyện Dận Chân của cô cũng không đồng tình, nghĩ đến sau này Dận Chân đối với ông ta như vậy, trong lòng buồn vẫn có chút, nên những câu hỏi sau này của
ông ta cũng có hỏi có đáp, mượn việc thảo luận quốc sự trong lời nói
ngầm chỉ bảo ông, tuy cô biết bản thân làm như thế nào nữa, thậm chí nếu thay đổi cũng không nên để phát sinh sự việc .
Tối hôm đó, hai người nói chuyện rất vui, nói đến Dận Tự cung chuẩn
bị tiến, tuy bây giờ mới là năm, nhưng phải một thỉnh Hoàng Thượng mà
phải mỗi ngày mỗi đi, Dận Tự Dận Chân và cùng tiến về hoàng cung, đến
trước cửa hoàng thành, thì gặp Dận Chân, Dận Đường và Thập A Ca.
Một thập Ca là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, "Cách cách
tối hôm qua ở lại Liêm vương phủ có vui không? Ngủ có an toàn không?"
"Tôi rất ổn, cảm ơn Thập A Ca đã quan tâm, tối qua nói chuyện với Bát gia cả đêm, mệt rồi, tôi xin phép vắng mặt trước!" Tâm Di ngáp một cái, còn không quan tâm đến những người khác, tự đi thẳng vào trong, bỏ lại
mấy huynh đệ bọn họ ở đó.
"Bát đệ, đệ làm sao mà mời được Tâm Di cách cách vậy Tết năm nay? Cô
ta không đi nhà nào mà, sao lại ở trong phủ của đệ, xem ra, thể diện của đệ nhỉ cũng khá lớn." Âm Chân cười nói!
"Ha ha" thấy! Mọi người đều quan tâm đến chuyện này, trong lòng Dận
Tự thầm đắc ý, "Vâng, đệ cũng không ngờ Tâm Di cách cách sẽ đến phủ của
đệ, cầm chúng tôi được nói chuyện cả đêm, rất là hợp ý nhau, tuy cả đêm
không ngủ, nhưng cũng đáng giá! "rõ ràng là hắn đi mời Tâm Di, bây giờ
ngược lại thành Tâm Di chạy đến nhà hắn.
Mới người cũng không tin, nhưng việc tối hôm đó không ngủ đều tin,
nhìn sắc mặt của Tâm Di thì có thể nhận ra, đích thực là dáng vẻ mệt
mỏi, Dận Tự tuy không ngáp liên tục như Tâm Di, nhưng cũng có thể nhận
ra là thức cả đêm.
Cả một đêm không ngủ, bọn họ đã nói những gì với nhau, suy đoán của
mỗi người đều khác nhau, nhưng không hỏi ra miệng, đành để im trong
bụng, nói lời khách sáo đi vào trong.
Chớp mắt thì đã là 15 tháng Giêng, trong cung đương nhiên cũng có hội đèn lồng (8), Tâm Di cảm thấy phải đến tết nguyên tiêu của dân gian náo nhiệt mới thú vị, nên chưa đợi đến lúc trời tối, mấy người bọn họ liền
lên phố.
Màn đêm đến nhanh, mọi người giúp cụ già nắm tay trẻ em, bồng đến đầu phố, xem đèn màu, đoán đố đèn (9), náo nhiệt lạ thường. Mỗi cửa tiệm,
đặc biệt là tiệm bánh ngọt, tiệm vải, cửa hiệu tơ lụa, đều tự treo các
loại hoa đăng lớn nhỏ, cao thấp, hình dáng kích cỡ không giống nhau, mặt trước vẽ cảnh sơn thủy nhân vật (nhân vật trong tranh Trung Quốc),
tranh hoa điệu, côn trùng, cá, truyền thuyết xưa kể lại, ngoài ra, còn
có "Phúc tại nhãn tiền", "Bình một cát tường"... hoa văn cát tường tạo
thành các hình dáng đèn lụa, không những tươi đẹp, mà còn hình dáng đẹp
sống động. Còn đối đèn treo nữa, phần thưởng đoán trúng là hoa quả tươi, quà vặt...
Trong đó đoạn đường quy mô lớn nhất, Sầm uất nhất có cổng chào, bốn
cổng chào phía Tây, Địa An môn, C