
ổ lầu, Chính Dương môn, Xưởng Điện.
Trên phố còn có các tiểu thương bán tạm thời "Đèn ngựa chạy", "đèn
may mắn", "đèn lồng khí tử" dùng giấy có hình thú vật như chó, dê,
thỏ... bán cho người mua, bọn con nít liên tiếp mua đèn lồng dạo chơi
khắp nơi, đương nhiên Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử cũng thuộc đám con nít đó.
Chân trời trăng sáng, đèn rực rỡ trên phố, trên dưới cùng chiếu sáng, chiếu rọi lẫn nhau, rất thú vị. Cái gọi là "đèn được khắp nơi sáng rực
đỏ cả phố, đàn sáo khen cúng tấu nhạc khắp nơi Cảnh đêm Thật Và đẹp
thanh bình. Lầu gác muôn nhà đều trong ánh sáng rực rỡ.
Tâm Di đến đây dạo hội đèn lồng, Na Lan Đức Duật lẽ nào không đến, đã lâu rồi không gặp Tâm Di, đây gọi là tương tư hành hạ anh ta, anh ta
nghĩ hôm nay có thể lại may mắn gặp được Tâm Di như lần trước, nên anh ở trong đám đông không phải để xem đèn, tìm người mà là, anh chen tìm
bóng dáng Tâm Di khắp nơi.
Nhưng người xem đèn rất đông, ở đâu có thể tìm được chứ, dạo đến
trước một cửa hiệu tơ lụa, thấy một đám đông đang đoán đố đèn, nên cũng
dừng lại xem. Câu đố trong đó là "Cử án tề của tôi", đoán tên cấp bậc
quan lại.
Na Lan Đức Duật cười, nói thầm, "đơn giản quá!" Vừa định nói, bên
cạnh có người va vào anh, "Cử án tề là của tôi (quan) Thị Lang!"
"Đúng!" Người trong cửa hiệu tơ lụa đáp.
"Hạ đáo tam canh, đoán thuốc bắc, phải là Phục linh (10)." Vẫn người đó nói.
"Phản ứng nhanh thật" Na Lan Đức Duật thầm nói!
"Ưu sầu ưu tư tác Lý São (11), đoán một câu thơ thất ngôn đường, chao ôi, không giống như là phải nói cả đời không được chí nguyện chứ?"
"Đúng đúng đúng Vị tiên sinh này, Ngài thật Tài giỏi!" Người! Làm
thuê tiệm tơ lụa đưa một bánh nguyên tiêu, "Tặng ngài, đây là phần
thưởng."
Người kia cười ha hả nhận lấy, "Cảm ơn!"
"Tiên sinh, ở đây vẫn còn một cái, ngày đoán xem là nghĩa gì?"
Mọi người nhìn theo ngón tay của người làm thuê tiệm tơ lụa, "Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng đoán một câu thơ Đường ngũ ngôn,
người bên cạnh suy nghĩ.
Người kia đang suy nghĩ đoán câu đế đèn này, Na Lan Đức Duật cũng suy nghĩ, không lâu sau, cả hai người cùng đáp: "Tạo hóa chung thần tú."
Na Lan Đức Duật kiên nhẫn nhìn người kia lần nữa, người kia cũng nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, bọn họ đều nhận ra đối phương có võ
công.
"Xin hỏi, câu này giải nghĩa thế nào?" Có người trong đám đông hỏi.
"Thơ vốn nghĩa là chỉ ra tất cả khí của cảnh đẹp sông núi, đều tập
trung ở núi Thái Sơn, nên gọi là thần tú, nghĩa đặc biệt là tên của
Thiền Sư Thần Tú, tạo hóa là dung hợp là ngộ đạo đạt đến cảnh giới siêu
phẩm, khiển thân thành bồ đề, tâm như gương sáng" Na Lan Đức Duật giải
thích...
Người kia tiếp lời Na Lan Đức Duật: "Chung, nghĩa là theo nghĩa
chuông, thành ra như vậy, vốn dĩ là khí của núi Thái Sơn nuôi dưỡng
chuông linh tú, trở thành Thiền Sư Thần Tú ngộ đạo thành công, được
thiền sư hướng vào mà trao tặng trái tim. "
Na Đức Duật Lan gật đầu liên tục, "Không sai, câu đố này không những là câu đố đầy thú vị, lại có ý nghĩa nhà Phật vô hạn!"
Người trong tiệm lại đưa cho hai người một hộp bánh nguyên tiêu, sau
khi bọn họ nhận lấy chen ra khỏi đám đông, Na Lan Đức Duật cười với
người kia, "Huynh đài thật là văn võ song toàn Bái phục!!"
"Huỳnh cũng không phải sao" người kia cũng cười nói!, "Tiểu đệ Yu Su
Thủy (Vũ Túc Thủy) không biết đại danh của huynh đài là gì?"
"Đệ tên Na nhà Thanh (Nạp Thành)!" Na Lan Đức Duật thật không nói, đã đổi tên của mình, lược bỏ hai chữ phía sau, Lan sửa thành nhà Thanh
nghĩa là núi xanh là xanh lam.
Anh nói không thật, vị Vu Tiếu Tuyền kia cũng vậy, Na Lan Đức Duật có mơ cũng không ngờ rằng, người đứng trước anh và xưng huynh đệ với anh,
chính là người đối đầu một mất một còn với anh, Tổng hợp Đà hợp hợp hợp
hợp hợp Chủ Thiên Địa Hội Vu Tiếu Tuyền, cũng là người hôm đó bắt tên
trộm dùm Tâm Di.
—————
Chú thích:
(1) Trào: nghĩa là lồng, chụp, đậy, khoác (áo khoát).
(2) Hoành phi: Hoành phi là tấm bảng lớn trên đó có khắc chữ Hán, sơn phết đẹp, treo ngang giữa hai cây cột trong nhà.
(3) Tần Quỳnh và Kính Đức: Hai vị tướng của vua Đường Đời Đường Thái
Tông là uất và Tần Thúc Bảo Trì Kính Đức (Cung). Tương truyền vua Đường
Thái Tông sau biến cố ở Huyền Vũ Môn, giết chết hai người anh để lên
ngôi vua. Có một đêm, nằm mộng thấy hai anh gương mặt máu me dữ tấn, đến đổi mạng, nhân đó sanh bệnh. Đêm nào cũng thấy ác mộng như vậy, bệnh
tình ngày càng nguy ngập. Quan Thừa Tướng Ngụy Trưng tâu lên xin cho hai vị đại tướng là Tần Thúc Bảo và uất Trì Cung đứng canh gác ở cửa trước
và cửa sau, khiển các hồn quỉ nhập không dám xam. Quả nhiên bệnh vua
Thuyên giảm dần. Nhưng không thể bắt hai người canh gác mãi, có người đề nghị họa hình hai người treo ở cửa, thấy có kết quả. Dân gian biết
chuyện, cũng bắt chước làm theo một cách rộng rải.
(4) Ngói lưu ly: là một loại ngói đã được dùng cho các công trình
kiến trúc cổ ở Việt Nam, Trung Quốc và một số nước tại Đông Á và Đông
Nam Á. Theo những tài liệu lịch sử, ngói lưu ly có nguồn gốc xuất xứ từ
Trung Quốc Theo người đàn ô