
p ma lắm, cậu cẩn thận đấy!"
Những lời như thế này Sunny đã từng nói, nhưng Diệp Mộc cũng chẳng
buồn để tâm y như lúc này: "Không quan tâm, không quan tâm!" Cô giở thói "vô lại" với cô bạn thân. "Cậu phải viết cho cô ấy một ca khúc kinh
thiên động địa, một lần là nổi tiếng ngay! Nếu không mình sẽ tuyệt giao
với cậu! Tung ảnh cậu lên mạng W!" W là một mạng tin tức lá cải nổi
tiếng của thành phố C.
Trần Hiểu Vân phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô: "CẬU CỨ THỬ XEM!"
Lê Cận Thần lại gọi, Diệp Mộc chân tay luống cuống, Trần Hiểu Vân
nhân cơ hội này véo cô một cái, rồi phóng như bay ra khỏi cửa. Diệp Mộc
bị véo đau điếng, nghe máy với giọng có chút tức giận: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia, Lê Cận Thần hình như bị điện giật, sau đó dịu giọng,
nhẹ nhàng hỏi: "Khi nào em về? Anh đang đợi ở ngoài nhà em."
"Có chuyện gì gấp không? Trương Lâm hay Cylin?" Diệp Mộc hỏi lại.
Lê Cận Thần khẽ thở dài: "Là việc riêng, anh muốn gặp em, Diệp Mộc..."
Cô cắt ngang: "Thế thì để ngày mai đi, bây giờ muộn rồi..."
Lê Cận Thần kiên quyết ngắt lời cô: "Muộn đến mấy anh cũng sẽ đợi em."
Khi Diệp Mộc trở về đã là gần mười giờ, Lê Cận Thần quả nhiên đang
đợi cô dưới nhà. Dưới ngọn đèn đường, anh đứng đó, tựa vào chiếc xe, cúi đầu bất động. Chiếc bóng dài và đậm hắt trên mặt đất, tư thế chờ đợi có vẻ rất cô đơn.
Lê Cận Thần nghe thấy tiếng bước chân liền đứng thẳng dậy, quay người nhìn về phía cô, mỉm cười: "Em về rồi à?"
Diệp Mộc bước tới, cười với anh, nói: "Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu."
Tay Lê Cận Thần khẽ động đậy như muốn đưa ra nâng cằm cô, nhưng ánh mắt Diệp Mộc lúc này rất nghiêm túc, anh đành dừng lại.
"Đúng là anh đã đợi rất lâu. Nếu em không mời anh lên nhà nói chuyện
thì ít ra cũng vào trong xe của anh được không?" Thần sắc của anh có vẻ
hơi mệt mỏi. "Hôm nay, sau khi tan họp lại phải tới thị sát trường quay, đứng lâu như vậy rồi, anh mệt quá." Anh nói mệt với cô một cách thản
nhiên như vậy, trong giây lát Diệp Mộc có cảm giác, dường như mình đã
được nâng lên một tầm cao rất đặc biệt, đến thái tử gia Lê Cận Thần
không gì không thể làm của vương quốc giải trí C&C mà cô cũng có thể "từ trên cao nhìn xuống", ôm ấp và quan tâm. Thế mới nói, đánh vào điểm yếu của con gái là dễ nhất!
"Em cũng rất mệt, vì vậy chúng ta nói chuyện nhanh chóng, rồi ai về
nhà nấy nghỉ ngơi được không?" Diệp Mộc lấy lại tinh thần "chống đỡ" sức hấp dẫn của anh. "Anh đến tìm em có việc gì không? Nếu như vì chuyện
trong buổi họp lúc chiều thì không cần đâu, em hiểu rất rõ đó là công
việc, anh có lập trường của anh."
Lê Cận Thần thở dài: "Anh biết là em hiểu. Anh không lo em giận,
nhưng anh lo rằng rõ ràng là em giận nhưng lại không muốn nói ra, giống
như lúc này."
Diệp Mộc lắc đầu: "Không phải em không muốn nói ra, quả thực là em
rất tức. Trần Phái Phái cố tình đối đầu với em và người của em, em tức
là tức cô ta, đó đều là công việc, có thể tự giải quyết. Còn nữa, cảm ơn anh đã lo lắng."
Câu trả lời của cô rành mạch, trong ánh mắt Lê Cận Thần dường như có
một chút tức giận: "Em đừng như thế." Anh vô tình nói bằng tiếng Quảng
Đông. "Anh đã rất cố gắng mới có thể làm cho khoảng cách giữa chúng ta
gần lại, em đừng phá hỏng nó trong chốc lát được không? Nếu em không hài lòng với hành động của anh, hãy nói cho anh biết."
"Em không có. Phản ứng của anh trong tình huống hôm nay là rất bình thường, em không có điều gì không hài lòng cả."
Lê Cận Thần cào cào mái tóc, cắn môi, sau đó bất ngờ quay người lại, đấm rất mạnh vào thành xe.
m thanh ấy khiến Diệp Mộc sợ hãi, cô tròn mắt: "Anh..." Cô muốn hỏi
anh có đau không, nhưng chẳng có lời nào được phát ra. Lê Cận Thần quay
lại nhìn cô, lông mày hơi cau lại, ánh mắt đầy tức giận. Diệp Mộc nhìn
thấy anh từ từ tiến về phía mình, thầm nghĩ thôi xong rồi, không lẽ anh
ấy yêu quá hóa hận, tới xử lý cô chăng?
Nhưng thực tế quả thực vượt ra ngoài những gì cô nghĩ... Lê Cận Thần không xử lý cô, anh hôn cô.
"Á!" Diệp Mộc bị anh dùng một tay ôm chặt lấy, một tay vòng ra sau
gáy giữ chặt, không thể cựa quậy, lúc đầu cô còn ú ớ gọi được, hai tay
đẩy vai anh ra phản kháng, nhưng thân hình anh quá cao lớn, khiến cô
không thể làm gì hơn. Toàn thân cô càng lúc càng nóng bừng, lý trí càng
lúc càng mơ hồ, chiếc lưỡi mềm mại nhưng mạnh mẽ của anh nhân cơ hội này tách hai hàm răng cô ra, tiến thẳng vào trong.
Thời đại học, Diệp Mộc cũng đã trải qua một vài mối tình không quá
sâu đậm, cũng có vài lần môi chạm môi không quá nồng nhiệt, nhưng chiếc
lưỡi nóng bỏng, mềm mại, uyển chuyển và kịch liệt như thế này thì đây là lần đầu tiên cô trải qua. Lê Cận Thần có vẻ rất có kỹ thuật, không
những không làm đau cô, mà còn khiến cô cảm nhận được khí chất đàn ông
mạnh mẽ. Diệp Mộc đã bị sức hút trời sinh giữa nam và nữ chinh phục hoàn toàn, mềm oặt trong vòng tay anh, mùi nước hoa S. T. Dupont tỏa ra từ
người anh thoang thoảng làm cho cô như chẳng còn chút sức lực nào, để
mặc anh như vậy.
Lê Cận Thần hôn sâu, bàn tay ôm lấy hai cánh tay Diệp Mộc, hít một
hơi thật sâu, cúi đầu nhìn