
đôi mắt cô, vẻ bối rối trong cái nhìn của anh làm Diệp Mộc chẳng hiểu gì.
"Mộc Mộc!" Anh ngừng vài giây lấy lại bình tĩnh, nhưng sự bối rối
trong đôi mắt càng rõ rệt. "Mộc Mộc... hãy làm bạn gái anh nhé?" Giọng
nói của anh nhẹ nhàng như những lời thì thầm phát ra từ tận đáy lòng.
Thân hình anh cao lớn, Diệp Mộc được bao gọn trong chiếc bóng của
anh, ngẩng lên, nhìn thấy đôi lông mày anh ẩn dưới chiếc bóng do ngọn
đèn đường chiếu vào, là một câu đố chưa có lời giải như thiêu đốt tâm
can người nhìn vào nó. Lý trí như bay biến đi đâu hết, Diệp Mộc ngẩn
ngơ, khẽ gật đầu: "Vâng..."
Cô lảo đảo đi lên tầng, những gì vừa diễn ra dường như không phải sự
thật. Bước vào cửa, Diệp Mộc ngồi phịch xuống trước chiếc tủ giày một
lúc rất lâu. Mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi rung lên cô mới giật mình trở về thực tại.
"Sao?" Cô lập tức rút điện thoại ra, đến tên người gọi cũng chẳng buồn nhìn.
"Gửi cho mẹ địa chỉ của con!" Giọng nói của Tề Úc Mỹ Diễm vẫn sắc như vậy.
"Để làm gì cơ ạ?" Diệp Mộc cứ ngỡ bà định lao ra từ điện thoại.
"Thuốc bắc! Trước khi trời trở nóng phải bồi bổ cho con, trời mà nóng rồi con chẳng chịu vận động gì thì có mà nguy!" Tề Úc Mỹ Diễm gắt lên,
nhưng trong giọng nói không giấu được sự quan tâm. "Mẹ cắt thuốc xong sẽ gửi cho con, con tìm một tiệm nào đấy bảo người ra sắc giúp được chứ
hả?"
Diệp Mộc phì cười: "Con xin mẹ, mẹ đừng làm như xa lạ với chỗ này lắm có được không? Nơi này là cố địa của mẹ đấy, Tề phu nhân."
Tề Úc Mỹ Diễm cười khẩy: "Đó là chuyện lâu lắm rồi, mẹ không nhớ rõ nữa."
"Ồ, được thôi." Diệp Mộc cởi đôi giày cao gót, nhón chân bước trên
chiếc thảm. "Con nghĩ giờ con đã biết tính không có lương tâm của con là di truyền từ ai rồi."
"Diệp Mộc!" Mỗi lần không đấu lý được với con gái, Tề Úc Mỹ Diễm lại the thé hét tên con gái.
Diệp Mộc bỗng cảm thấy rất thích thú, ngữ khí dịu xuống, giả bộ:
"Được rồi, được rồi! Thế này đi, mẹ gửi cho con đơn thuốc, những thứ như thuốc bắc khi lên máy bay, hải quan họ sẽ kiểm tra đấy, mẹ cứ đưa đơn
thuốc rồi con tự đi bốc được rồi."
Người ở đầu dây bên kia hình như vẫn không yên tâm: "Con chắc chắn là sẽ đi chứ?"
"Con hứa mà, thề có dung mạo tuyệt trần của mẹ con." Diệp Mộc bước
đến bên cửa sổ, Lê Cận Thần vẫn đứng dưới, tựa vào xe, không biết đang
nghĩ gì.
Tề Úc Mỹ Diễm chỉ còn biết cúp máy, Diệp Mộc nghe từng hồi "tút...
tút... tút..." ấm áp trong điện thoại, nhìn người đàn ông vừa mới ôm hôn mình đang đứng dưới kia, chợt cảm thấy khung cảnh đêm nay thật tuyệt
vời làm sao!
"Diệp Mộc, mau tới đây!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Là Trương Lâm... Mau tới đây!"
Diệp Mộc vội vã từ nơi chụp hình đi đến công ty, vẫn chưa nhìn thấy
Trương Lâm, nhưng trong thang máy cô chạm mặt mỹ nhân tiểu thiên hậu Lô
Căng – người nổi tiếng bậc nhất, có thế lực hùng mạnh trong C&C.
Trên chiếc mũi thẳng của Lô Căng là một chiếc kính râm lớn, che gần nửa
khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt có hồn toát ra vẻ lạnh lùng. Diệp Mộc không
quen cô, càng không muốn quen Trần Phái Phái đứng bên cạnh cô kia. Vừa
bước vào thang máy, cô khẽ mỉm cười với những người xung quanh, coi như
chào hỏi, sau khi bấm số tầng, đứng lên trên đầu nhìn bảng hiển thị số
tầng màu đỏ trước mặt.
Những nhân viên bên cạnh Trần Phái Phái đang báo cáo với cô ta tiến
trình công việc của Lô Căng, Diệp Mộc vểnh tai nghe, đó là một danh sách dài tên các tiết mục biểu diễn, quảng cáo, MV, phim ảnh, cắt băng khánh thành,... nghe mà khiến cho cô không thể không ghen tị. Thế nhưng Trần
Phái Phái chẳng biết thương xót, gạch đi hơn nửa trong số những tiết mục đó. Diệp Mộc rất cay cú, nghĩ thầm, đang cố tình tỏ cho cô xem sự uy
phong chăng?
Bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Ô Long Trà đang cười tít mắt đứng chờ, vừa nhìn thấy Diệp Mộc và Trần Phái Phái đi lên cùng lúc, tiểu cô
nương hít một hơi thật sâu, rồi quay ngoắt người, lập tức biến mất. Diệp Mộc vội vã đến phòng nghỉ, vừa định đẩy cửa, đã bị Mộng Mộng bước từ
trong ra giữ lại: "Trương Lâm đang tức giận, cô đừng nói gì nhé!"
Diệp Mộc nghĩ, tôi nỡ lòng nào nói cô ấy, rồi vội vàng hỏi Mộng Mộng: "Bị nhà nào bắt nạt thế?" Nữ hoàng tiệc tùng cùng Trương Lâm đi quay
ngoại cảnh, một vai chính, một vai phụ, Diệp Mộc phải tới chỗ chụp hình
với Cylin nên đã nhờ Mộng Mộng chăm sóc Trương Lâm.
"Không phải nhà nào, mà tình tiết trong trò chơi có vấn đề, đạo diễn
đã gắt với tổ trưởng đưa quân nhà mình đi vài câu, tổ trưởng cảm thấy
mất mặt nên giận cá chém thớt. Giữa chừng thì Trương Lâm dừng lại không
quay nữa." Sắc mặt Mộng Mộng có chút khó xử, có lẽ vì nghĩ rằng mình
chưa làm tròn trách nhiệm. Diệp Mộc thấy cô như vậy, cơn giận trong lòng cũng nén lại, miễn cưỡng mỉm cười: "Người mới thường gặp những chuyện
như thế này mà." Cô vỗ vỗ vai Mộng Mộng. "Tôi vào trong xem thế nào."
Trên chiếc sofa trong phòng nghỉ, nữ hoàng tiệc tùng đang ngồi bên
cạnh Trương Lâm, nói cho cô những quy tắc cơ bản trong giới này. Cô nói
chuyện đã quen không kiêng dè gì, mỗi câu nói đều khiến người khác sợ
hãi, làm Trương Lâm vừa mới chịu cú sốc ấ