
làm cho những lời nói sắp buột ra từ miệng cô phải khựng lại. Lê Cận Thần
đứng đối diện với cánh cửa, tựa vào bàn làm việc, cúi đầu, một tay đút
trong túi quần, tay kia đang cầm một quyển album ảnh lớn, những ngón tay dài dò tỉ mỉ trên cuốn album, như đang hồi tưởng lại điều gì đó, vô
cùng im lặng. Cuốn album ảnh nhiều màu sắc ấy Diệp Mộc rất quen thuộc,
đó là những bức ảnh họ chụp cùng nhau từ những ngày còn mặn nồng, cô
cũng có một quyển y hệt như vậy. Sau khi bị Lê Cận Thần làm tổn thương
lần thứ nhất, cô liền vứt nó vào một chỗ thật kín, không mở ra thêm một
lần nào nữa. Giờ nhìn thấy nó trong hoàn cảnh này, Diệp Mộc có cảm giác
như vật đổi sao dời, cách đó đã rất rất lâu rồi.
Cánh cửa bật mở, ánh mắt dịu dàng của Lê Cận Thần vẫn chưa kịp thu
lại, khựng lại một lúc, thần sắc không đổi, anh thu tay lại giấu vật
đang cầm trong tay kia: "Có chuyện gì?" Diệp Mộc cố gắng làm cho trái
tim đang đập thình thịch bình thường trở lại, lạnh lùng nói: "Studio số
ba xảy ra chuyện, thưa Giám đốc Lê." "Đi xem sao!" Lê Cận Thần đứng
thẳng người, đôi chân dài sải chưa được vài bước đã đi tới trước mặt cô. Diệp Mộc nhìn dáng hình cao lớn xương xương của anh, ánh mắt hoang
mang.
Khi những người phụ trách tới nơi, hiện trương không còn náo loạn.
Nhìn thấy Lê Cận Thần sải những bước dài tiến vào, một đám người hỗn
loạn như tìm được điểm tựa, chạy tới nhao nhao kể lại rằng, khi rời đi,
những kẻ kia còn nói sẽ tiếp tục quay lại, Lê Cận Thần gật đầu, chạy
thẳng về phía Trần Nguyên.
Eo của anh hình như cũng bị thương, không đứng dậy được. Trên mặt anh là chiếc khăn tay đã thấm đẫm máu. Trương Lâm đang quỳ bên cạnh anh, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, người run bần bật, sắc mặt nhìn còn thảm hại hơn
Trần Nguyên. Xe cấp cứu vẫn chưa tới, Mars đang đứng một bên, khó khăn
lắm mới thoát khỏi vòng vây, bước tới, chẳng nói lời nào nhấc bổng Trần
Nguyên có chiều cao xấp xỉ anh lên, sải từng bước dài ra ngoài. Trương
Lâm hấp tấp theo phía sau, nhưng bị người quản lý của Trần Nguyên là
Trần Phái Phái chặn lại, đẩy mạnh về phía sau.
"Không cần cô giả bộ tốt bụng!" Mặt Trần Phái Phái lạnh tanh, nói với vẻ cực kỳ tức tối. Trương Lâm cắn môi, nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng xúc động.
Diệp Mộc hoàn toàn hiểu rõ, vô số các phóng viên đang có mặt đều đã
ghi lại tất cả lời của những tên xã hội đen kia, ngày mai nhất định sẽ
là một tin động trời. Khuôn mặt của các nghệ sĩ vô cùng quan trọng,
huống hồ Trần Nguyên, người luôn là sự lựa chọn số một cho các vai diễn
trong các bộ phim thần tượng bom tấn, bây giờ trên mặt dính một vết cắt
như vậy, về sau quả thực không biết phải làm sao. Cô tiến lên phía
trước, khẽ ôm lấy Trương Lâm.
"Còn cô nữa Diệp Mộc!" Trần Phái Phái bị tổn thất người đang được ưu
ái nhất trong nhóm mình, tâm trạng rõ ràng là mất cân bằng. "Đừng tưởng
tôi không biết, những kẻ đó chính là do các người gọi đến! Các người
giẫm lên mặt Trần Nguyên mà leo..."
"Cinderella!" Lê Cận Thần và Trần Nguyên cùng lúc lên tiếng chặn lại.
Trần Phái Phái lập tức khựng lại. Trong một giây, cô ta vô cùng căm
hận, ánh mắt lạnh như băng quét qua Diệp Mộc và Trương Lâm, lạnh lùng
lên tiếng: "Được lắm! Được lắm! Diệp Mộc, coi như tôi phục cô rồi!"
Diệp Mộc cũng tức tối, nhưng liếc nhìn Trương Lâm đang co ro bên
cạnh, lòng mềm trở lại, không muốn đôi co thêm với Trần Phái Phái.
Mars không phải người của C&C, anh chỉ quan tâm đến vết thương
của Trần Nguyên. Nhìn thấy phía bên này mọi người đang nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa, tiểu thiên vương bất mãn đẩy đám người xung quanh ra,
không nói một lời, vác Trần Nguyên rời đi. Trần Phái Phái trừng mắt lườm Trương Lâm một cái, bước vội theo sau. Trương Lâm không dám đuổi theo,
đầu cúi càng thấp, nước mắt từng hàng rơi lã chã.
"Thôi nào, đừng khóc nữa, em đi tẩy trang đi, rồi về phòng nghỉ
ngơi." Diệp Mộc bị nước mắt của cô làm cho mềm lòng, cũng không muốn hỏi thêm gì cả. "Chị gọi điện bảo tài xế đến cửa sau đón em, em nhanh lên
một chút, lát nữa đám phóng viên đến hết thì không đi được đâu."
Trương Lâm đưa tay lên lau nước mắt, sụt sịt như một đứa trẻ. "Được
rồi, em nhìn em xem..." Diệp Mộc ghé sát đến bên tai Trương Lâm nói khẽ. "Bên này chắc tạm thời không được rồi, ngày mai chị sẽ nghĩ cách đưa em đến thăm cậu ấy." Lúc này Trương Lâm mới thôi khóc, quay người bước đi. Khi bước ngang qua Lê Cận Thần, cô dường như hơi ngẩng lên, hai người
trao đổi ánh mắt. Nhưng đợi đến khi Diệp Mộc nhìn kỹ lại thì chỉ thấy vẻ mặt không vui của Lê Cận Thần.
Buổi tối, khi Dung Nham trở về, Diệp Mộc không nói cho anh biết
chuyện này. Anh chưa bao giờ thích thế giới showbiz. Lúc đầu, đưa Trương Lâm vào thế giới này cũng là việc cực chẳng đã, giờ đây lại có chuyện
xảy ra, Diệp Mộc luôn cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm.
"Này này!" Dung Nham lên tiếng nhắc nhở. "Vị tiểu thư này, buổi tối
hôm nay đã thần người ra lần thứ ba rồi đấy nhé!" Diệp Mộc trở về thực
tại, lè lưỡi, vội vã dùng từ ngữ nhẹ nhàng xin lỗi.
"Em đang nghĩ chuyện gì vậy?" Dung Nham ôm cô vào