pacman, rainbows, and roller s
Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322741

Bình chọn: 8.00/10/274 lượt.

, em có gọi cho

anh vài cuộc điện thoại…”

Cô bấm dãy số quen thuộc, một lần rồi

lại một lần nữa, vẫn chưa từng thông suốt, chỉ luôn nghe một giọng nữ

thanh thúy, nói cho cô nghe một câu trả lời tàn khốc.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngưng sử dụng.”

Làm sao lại ngưng sử dụng? Cô không rõ, có phải do thần trí cô không được

tỉnh táo nên đã gọi nhầm số rồi không? Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần tỉnh táo một chút thì sẽ liền cố nén đau đớn do sốt cao, một lần rồi

một lần bấm số điện thoại.

Cô không tin sẽ không tìm thấy anh, cô nhất định sẽ tìm được, anh luôn quan tâm đến cô, không phải sao? Luôn

luôn vì cô mà lo lắng, luôn luôn vừa tức giận, vừa vội vàng trách móc cô không biết tự chăm sóc chính mình, cô biết, đó chính là vì anh rất yêu



Cô nhất định sẽ tìm được anh. Nếu như anh biết co đang bị

bệnh, toàn thân đều nóng sốt rất cao, nhất định anh sẽ chạy như bay đến

đây, anh sẽ không sợ lây bệnh là ôm lấy cô, yêu thương và an ủi cô… Được rồi, anh còn sẽ mắng cô, nhưng bất quá, việc đó cũng không quan trọng,

cứ để anh mắng đi, cô rất vui vẻ mà nghe.

Anh sẽ đến, nhất định sẽ đến!

Vì vậy, cô cứ tiếp tục bấm số điện thoại, nhưng vẫn cứ lần lượt nghe được

âm thanh tàn nhẫn kia, một lần rồi lại một lần, tiếng hồi âm đó đem cô

đẩy dần xuống vực sâu vạn trượng.

“Mãi cho đến khi hạ sốt sau, em mới nghĩ được thông suốt, đúng vậy, dãy số này cũng đã ngưng sử dụng

thật rồi, sau khi anh rời khỏi Đài Loan, số điện thoại di động cũng sẽ

tự nhiên ngừng sử dụng, làm thế nào mà em quên điều ấy đi? Em thực sự

rất ngốc.”

Cô nhẹ nhàng đùa cợt chính bản thân mình lúc ấy, giọng điệu vẻ như hời hợt, làm tim anh như bị dao cắt.

“Cũng vào ngày đó, em rốt cuộc cũng bừng tỉnh ngộ, chúng mình đã thật sự chia tay rồi, anh cũng sẽ không quay trở lại bên cạnh em nữa, em có chờ đến

hết một đời, cũng sẽ không thể chờ được anh quay lại.”

“Cho

nên….” Chua sót, khổ sở cứ như nghẹn chặt cổ họng Mạnh Đình Vũ, anh

dường như không có khả năng thốt nên lời hoàn chỉnh. “Em mới quyết tâm

sẽ không chờ anh nữa?”

“Đúng vậy, em không chờ đợi anh nữa.” Cô bối rối nói nhỏ. “Bắt đầu từ ngày hôm ấy.”

Cũng chính ngày đó, cô từ biệt chính con người của mình, mà anh, cũng mất đi cô gái ngân thơ rực rỡ, luôn dựa vào anh.

Mạnh Định Vũ bỗng cảm giác một nỗi đau buồn và hối hận tột độ. “Xin lỗi, xin lỗi…” Anh không biết làm sao cho phải, chỉ có thể liên tục nói hai

tiếng xin lỗi.

Cô không nói chuyện, vẫn như cũ an tĩnh và ôn nhu, dựa vào người anh.

Anh vòng cả hai tay ôm lấy cô.

Cô nhẹ nhàng mà thở dài. “Đây là ần đầu tiên em nói ra chuyện này, ngay cả Hiểu Mộng và Đồng Đồng em cũng chưa từng nói qua.”

Anh hít một hơi thật sâu, cật lực hạn chế tiếng nói đang bị nghiền nát của mình. “Vì sao?”

“em cũng không biết.” Cô lắc đầu. “Có lẽ, vẫn là do không dám nhớ lại.”

Chóp mũi anh bỗng cay cay. “Bởi vì quá đau khổ phải không?”

Cô trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

“Em nghĩ hẳn không chỉ là đau khổ, mà là phải cố gắng đối mặt với cái mình

đã từng đánh mất. Tuy rằng em đã từng nói với anh, em rất thích con

người hiện tại của mình…em thực sự rất thích, thế nhưng….” Một loại buồn vô cớ hiện trên đôi môi cô.

Tuy rằng anh không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt của cô, nhưng anh có thể từ tiếng nói run run mà nghe ra

được tâm tình trong lòng cô.

Đôi mắt cậhm rãi phiếm hồng. “Em cũng thực sự tiếc nuối chính con người mình đã bị mất đi trong qua khứ, đúng không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Đó cũng là một phần của em, em biết rất rõ chính mình rốt cuộc đã bị mất

đi cái gì, tuy rằng em cũng có lại rất nhiều, rất nhiều…” Cô dừng lại.

Cô khóc.

Tuy rằng cô xoay lưng về phía anh, tuy rằng cô cố gắng không cho chính mình hiện ra sự khác biệt quá lớn, thế nhưng anh vẫn có thể đoán được, đôi

mắt trong veo kia đan tràn ngập nước.

Hiện tại, ngay cả khóc, cô

cũng học được cách giấu kín như vậy. Cô cũng biết, một tiếng khóc lặng

im, một giọt nước mắt rơi xuống, đều là những vết roi cực kỳ nghiêm

khắc, đang quất sâu vào ngực anh.

Mỗi vết roi hạ xuống, càng làm anh không thể tha thứ chính mình.

Anh cắn răng, cật lực dùng sức mà cắn chặt, mới có thể không cho mình phát

ra tiếng động nào, thế mà cũng có một vài âm thanh rất nhỏ truỳen đến

đôi tay nhạy cảm của cô.

Cô vui vẻ nhéo nhéo cánh tay anh. “Anh cũng đừng tự trách mình nữa, Đình Vũ, kỳ thực, anh cũng đã mất đi rất nhiều thứ.”

“Anh biết anh sai rồi.” Anh hối hận nói nhỏ. “Thế nhưng anh…anh thật vui,

thật cao hứng vì anh còn có cơ hội để có lại được em, người đáng quý

nhất trong cuộc đời của anh.”

Cô nghe vậy, xoay đầu lại, đôi mắt đầy lệ thản nhiên nhìn thẳng vào anh.

Là người đàn ông này, giúp cô học được cách từ bỏ tuổi thanh xuân ngây thơ ngày ấy, cũng là người đàn ông này, giúp cô có dũng khí đối mặt với

quãng thời gian thay đổi trong quá khứ, là một chút cay đắng tiếc nuối,

nhưng cũng có chút ngọt ngào tràn đầy kiêu ngạo.

“Ai cũng sẽ như thế, đúng không? Mất đi rồi, cũng có thể có lại được.”

“…Đúng.” Anh gật đầu đồng ý một cách đau xót.

Cô thản nhiên cười,