
rối.
Xem ra, người tác giả họ Quý này cũng có vài điểm hợp ý với cô đấy chứ.
Cô mỉm cười suy nghĩ, nhấp một ngụm trà, đọc từ từ đến trang cuối cùng,
nguyên vốn nghĩ rằng đại kết cục ngọt ngào và ấm áp của quyển sách sẽ
làm thỏa mãn tâm của chính mình, giống như trước kia vậy, thế nhưng tối
nay, không hiểu vì sao, trong ngực lại có chútlà lạ, đó là một loại rung động khó có thể nói thành lời.
Hình như, có một chút nôn nóng.
Rốt cuộc là đang lo lắng việc gì?
Cô buông quyển sách và cầm lấy tách trà, bối rối nhìn quanh phòng, những
hình ảnh trong đầu cứ lần lượt trôi qua như một cái máy chiếu, tất cả
đều là hình ảnh của người nào đó.
Người nào đó chính là Đình Vũ.
TrầmTĩnh thở dài một cách yếu ớt, chợt nhận ra nguyên nhân của sự xao động bất an.
Được rồi, thừa nhận đi, cô đang nhớ đến anh.
Thật buồn cười, chỉ là một ngày không gặp mặt nhau thôi, cô lại đứng ngồi
không yên. Tâm trạng cô rối bời, cố lắc đầu, nhưng không tài nào vứt
khỏi hình bóng đang dây dưa trong trí óc mình.
Hiện tại xin lệnh cấm của tòa án sợ cũng không còn kịp nữa rồi đi?
Trầm Tĩnh tự cười mình, dọn dẹp bộ tách trà, mạng đến phòng bếp rửa sách,
Bỗng điện thoại chợt vang, cô vội vàng lau tay, đi đến phòng khách để
nghe.
“A lô”
“Tiểu Tĩnh, là mẹ đây.”
Hóa ra là mẹ
cô. Một cảm giác thất vọng bất chợt như bóp chặt lấy lòng cô, cô thở
dài. “Mẹ, gần đây bệnh phong thấp có đỡ hơn không?”
“Cũng vậy thôi. Bệnh lâu rồi, mẹ cũng không để ý đến nửa. Con sao rồi? Gần đây công việc thế nào? Có khỏe không?”
“Vâng.” Cô cầm ống nghe đi đến ngồi trên sô pha, cũng mẹ nói chuyện phiếm.
Không quá vài phút, nội dung chính của cuộc điện thoại này cũng xuất hiện.
“Mẹ nói, Tiểu Tĩnh, khi nào thì con về nhà? Dì Ngô của con nói muốn mời
dùng cơn.”
“Dì Ngô? Dì Ngô nào mẹ?”
“Là em họ của ông chủ tiệm bánh mì gần nhà đấy.”
A, quan hệ đúng là thật xa. Trầm Tĩnh im lặng, cũng đoán được mẹ mình đang muốn làm gì. “Không cần, mẹ, nhà mình cùng người ta đều không quen
biết, không có việc gì lại để người ta mời ăn, phông phải là rất không
lịch sự sao?”
“Có gì khôgn lịch sự? Dì Ngô, người ta rất thích con!”
“Dì ấy gặp con được bao nhiêu lần? Lần trước gặp nhau nói không chừng là lúc con còn đang đi học đấy.”
“Ai, người ta muốn mời con đi ăn thôi, dài dòng làm gì?”
“Mẹ, mẹ nói thật với con đi, mẹ lại muốn an bài một cuộc xem mắt nữa đúng không?”
“Đúng rồi! Đúng rồi!” Một phen khổ tâm bị con gái khéo mồm khéo miệng mà nói
thẳng, Mẹ Trầm không thể làm gì khác hơn là thản nhiên mà nhận tội.
“Hàng xóm của Dì Ngô là con của một người bà con, mới vừa học xong bác
sĩ ở Mỹ, vừa trở về Đài Loan, nghe nói điều kiện cũng rất khá, nhân phẩm rất tốt…”
“Con không muốn xem mắt.” Cô nhẹ nhàng cắt lời mẹ mình.
“Tại sao không muốn?” Mẹ Trầm nổi giận. “Còn không ghĩ lại con đã bao nhiu tuổi rồi, luôn tùy hứng như thế!”
“Con sống một mình cũng rất tốt a.”
“Hiện tại thì con thấy tốt, sau này già rồi sẽ không thấy vậy đâu, đến lúc đó hối hận vì bên cạnh mình không có ai.”
Haiz…sao mà những người lớn thường hay nói giống nhau như thể vậy? Trầm Tĩnh nhíu mày một cách bất đắc dĩ.
“Thứ bảy tuần sau con phải về nhà với mẹ, nghe chưa?” Mẹ Trầm ngầm ra sắc lệnh, không để cho con gái từ chối lần nữa.
Thứ bảy tuần sau….
Trầm Tĩnh trầm ngâm nghĩ, nếu như cô mang Mạnh Đình Vũ cùng về nhà, có thể
làm hai vị trưởng bối kinh hách không nhỉ? Nhìn thấy người đàn ông năm
xưa làm con gái mình bị tổn thương nghiêm trọng, nói không chừng bọn họ
sẽ vác dao đuổi theo mà chém anh ấy đấy chứ.
Vừa nghĩ đến, Trầm Tĩnh không khỏi cười nhẹ, trong mắt hiện lên vài ý nghịch ngợm.
Đây là việc mà Mạnh Đình Vũ đối mặt, không sớm thì muộn mà thôi, cô sẽ không thông cảm cho anh!
Sauk hi nói chuyện xong, cô vô tình cầm lấy điện thoại di động, khôgn cần
suy nghĩ mà bấm số gọi cho Mạnh Đình Vũ, anh lại không tiếp điện thoại.
Vẫn còn đang ăn cơm cùng khách hàng sao? Trầm Tĩnh tự hỏi, trong lòng như chợt dân lên một đợt sóng.
Tâm trí bất chợt khẽ động, cô vội thay quần áo đi ra ngoài.
Luôn luôn là Đình Vũ đến Đạm Thủy để tìm cô, thỉnh thoảng cũng nên tahy đổi một tí, cho anh một niềm vui bất ngờ đi.
Cô còn đặc biệt ghé một tiệm bánh gần khu Đạm Thủy để mua món bánh mà anh
thích nhất, sau đó mang theo phần bánh vẫn còn đang nóng ấm, lái xe đến
nhà hàng mà anh đang dùng cơm.
Cô cầm phần bánh, kiên nhẫn ngồi trong đại sảnh chờ anh.
Trong đại sảnh người ra vào liên tục, khung cảnh cũng thay đổi liên tục mà thời gian cứ như thế mà trôi qua nhẹ nhàng.
Lần cuối cùng cô si ngốc ngồi đợi một người đàn ông giống như hôm nay đã là qua bao lâu rồi nhỉ?
Trầm Tĩnh cũng không nhớ rõ, dường như là truyện của trăm năm trước đây rồi, khi mà người đẹp còn chưa được tặng một nụ hôn để tỉnh ngủ, vẫn còn
đang đắm chìm trong mộng ảo.
Một vài ký ức, qua bao năm tháng sẽ chậm rãi đi vào giấc ngủ, nhưng cũng chính do người nào đó mà tỉnh dậy lần nữa.
Giống như, cảm giác của việc chờ đợi.
Đó là một cảm giác rất phức tạm, rất khó lý giải cảm giác khi chờ đợi một
ai đó, một chút đắng, một chúng n