
thích thú khi nhìn ngoài cửa sổ.
Gần đây anh mới phát hiện, hóa ra màu sắc của bầu trời cũng sẽ thay đồi
thất thường, cũng là một ngày trời trong vắt, cũng sẽ có màu xanh đậm
nhạt khác nhau.
Mà những đám mây chung quanh lại càng thú vị,
không bao giờ có hai đám mây cùng hình dạng, mỗi một đám mây đều mang
hỉnh dạng đặc biệct của riêng mình, đua nhau khoe sắc trên bầu trời.
“Hello! Boss” Một nam đồng nghiệp tay ôm máy tính xách tay đi vào, mỉm cười và chào buổi sáng với anh.
“Sớm”
“Boss đang suy nghĩ cái gì vậy? Hôm nay thị trường có tin tức gì mới sao?”
“Tôi vẫn chưa xem báo.”
“Cái gì?” Anh bạn đồng nghiệp sửng sốt, nhìn quanh với ánh mắt kinh ngạc,
mới phát hiện báo chí của “ông chủ nhỏ” quả nhiên đều vẫn còn đang xếp
gọn gàng.
Mà Mạnh Đình Vũ tiếp tục thốt ra một câu nói làm cho anh ta hồn phách muốn bay lên trời. “Tôi đang nhìn mây.”
Nhìn mây? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ? Ông chủ ngò đang … nhìn mây ?!?
Anh chớp mắt liền mấy cái, bao nhiêu nghi hoặc cứ nghẹn trong miệng, muốn hỏi nhưng không biết làm sao mở miệng.
“Cậu ăn sáng chưa?” Mạnh Đình Vũ mỉm cười nhìn anh.
“Em? Dạ ? Vẫn chưa.”
“Vậy ngồi xuống cùng ăn đi.”
Một vài người đồng nghiệp vừa vào đến thì thấy này một màn, ông chủ nhỏ tối nghiêm trang của bọn họ đang ân cần thay cấp dưới rót café.
Mạnh Đình Vũ nhìn thấy bọn họ, tươi cười sảng khoái. “Sớm! Mọi người lại dây cùng nhau ăn đi, tôi gọi phục vụ phòng đem lên thâm vài món nữa.”
Mọi người giật mình nhìn nhau, cùng trao đổi mấy cái liếc mắt, lúc đầu còn
có chút chần chừ do dự, nhưng khi Mạnh Đình Vũ chủ động nói vài câu bông đùa, làm nóng bầu không khí, ai ai cũng đã thả lỏng tinh thân, trên tay cầm tách café , ngươi một câu, ta một câu, thoải mái mà trò chuyện,
Hàn huyên gần một tiếng sau, mọi người mới lục tục trở về vị trí làm việc,
trải qua một khoảng thời gian vui vẻ như vậy, làm việc dường như cũng
càng hăng hái hơn, tinh thần sảng khoái, dồi dào năng lượng.
Giờ
cơm trưa, Mạnh Đình Vũ buộc tất cả mọi người tạm buông công việc trong
tay, đến một quán ăn rất đẹp gần bên khách sạn để thưởng thức cao lương
mỹ vị.
Tất nhiên, là ông chủ nhỏ trả tiền.
Boss đổi tính rồi. Trong đầu mọi người đều ngầm có ý nghĩ đó nhưng không một ai nói ra.
Chắc chắn là do sức mạnh của tình yêu
Bọn họ chỉ có thể mỉm cười bình luận trong âm thầm, mỉm cười nhìn một cách
hiếu kỳ và tò mò như những đứa con nít về phía người Boss mà bọn họ từng cho rằng đó là một con người không bao giờ có thể hiểu được tình yêu là gì/
Chạng vạng, có một vài nhân vật tai to mặt lớn trong giới
ghé thăm, bọn họ phát hiện Mạnh Đình Vũ là người đầu tiên phản ứng khó
chịu và ảo não, dáng vẻ như những người này không nên chiếm dụng thời
gian sau giờ làm việc của anh thì lại càng không thể không âm thầm mà
cười trộm.
Xem ra là Boss của bọn họ đã thực sự đổi tính rội.
Đối diện với ánh mắt true chọc của bọn thuộc hạ, Mạnh Đình Vũ cũng tự nhận
ra, chỉ là anh càng không quan tâm, muốn cười thì cứ để cho bọn họ cười
đi.
Anh chỉ hy vọng những vị khách không mời mà đến này đừng làm trễ nãi cuộc hẹn hò quý giá của anh mà thôi.
Vấn đề là, bọn họ rất kiên quyết phải mời anh đến dùng cơm tại một câu lạc
bộ tư nhân sang trọng, để đảm bảo danh tiếng của “Tập đoàn đầu tư Đàm
Thị” tại Đài Loan, anh đành phải đồng ý cuộc xã giao này.
Bất đắc dĩ, anh đành gọi điện cho Trầm Tĩnh, báo rằng đêm nay anh không thể đến nhà cô, cô cũng có vẻ không chú ý lắm, còn nói rằng hai người dạo gần
đây thường gặp nhau mỗi ngàym không bằng đêm nay, anh cứ đi xã giao với
khách cũng được.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không biết là nên vui mừng hay nên tức giận.
Anh không thể đi gặp cô, thế mà cô ngay cả một chút quan tâm cũng không có, giọng nói nghe ra hình như còn có chút “nhảy nhót”, giống như là thật
cao hứng khi rốt cuộc cũng có thời gian ở một mình.
Một người phụ nữ “xấu xa”, anh quả thực chịu thua cô rồi.
Mạnh Đình Vũ tự cười giễu, ngắt điện thoại sau, anh cố lấy lại tinh thần,
cùng mấy đại nhân vật danh dự và có uy tín này vui vẻ trò chuyện.
Một đám người đi đến khu vực tư nhân, qua vài tuần rượi, đều có chút men
say thì bỗng có một người phụ nữ với bộ trang phục thật quyến rũ bước
vào.
Là Cao Lệ Na.
Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên, vài phút sau
mới hiểu được, hóa ra là những đại nhân vật này tự đưa ra chủ ý, thay
anh an bài một buổi tiệc “xem mắt.”….
Hiện tại em đã bị bắt, em có quyền giữ im lặng không nói, nhưng những gì em nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.
Ah?
Bất chợt nghe đọc đến đoạn thối thoại giữa đôi diễn viên nam nữ trong quyển tiểu thuyết, Trầm Tĩnh bỗng sửng sốt, một lúc sau mới có thể tiếp tục
đọc tiếp.
Vì sao? Em đã trộm vật gì sao?
Bởi vì em đã trộm tâm của anh.
Chứng cứ đâu?
Em cứ sờ vào ngực anh thì biết, hiện tại nó chỉ nghe lời mỗi mình em, anh đã không thể làm chủ được nó nữa rồi.
Anh điên rồi….
Không sai, thực sự là điên rồi.
Trầm Tĩnh phì cười. Nhớ lại vài ngày trước chính mình đã từng nghĩ đến tình
huống vừa xuất hiện trên quyển sách này, cô vừa kinh ngạc, vừa bối