
cô đến hiên nhà gần đấn,
cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô.
“Tĩnh, em nghe anh giải
thích đi, em hiểu lầm rồi.” Anh đem dù xếp gọn lại, đặt sang một bên,
giơ tay ôm lấy gương mặt cô, giọng nói vẻ thật khẩn cấp. “Cô gái kia là
Cao Lệ Na, là trợ lý trước kia tại công ty cũ của anh, tháng trước anh
vừa ngẫu nhiên gặp lại cô ấy trong khách sạn, từ đó trở đi, cô ta luôn
mượn cớ đến tìm anh. Ngày hôm nay cũng vậy, không biết cô ấy nghe ở đâu
được anh cùng khách hàng dùng cơm tại nơi đó, cô ấy vận dụng đủ mối quan hệ để tham gia vào bữa tiệc của bọn anh….Anh thực sự không nghĩ đến
việc cô ấy xuất hiện, lại càng không nghĩ đến cố ấy hôn anh trước mặt
mọi người…Ai…anh đối với cô ấy, một chút ý tứ cũng không có! Em tin
tưởng anh, hôm nay anh không lén em hẹn gặp cô ấy đâu!”
Cô vẫn im lặng, không hề nói một tiếng, cuối mặt, hai tay nhẹ nhàng giữ lấy áo khoác của anh.
Anh càng luống cuống, vẻ lạnh lùng của cô giống như một ngọn lửa mãnh liệt thiêu cháy ngực anh.
“Tĩnh, em vẫn còn tức giận sao? Anh thề với em, sự việc không giống như em nghĩ như vậy đâu, thực sự là không phải!”
Cô cuối cùng cũng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn anh, anh nhìn không thấy được những gì trong mắt cô đang ẩn chưa cảm xúc gì.
Nhất thời anh không biết nên làm gì, giống như một đứa trẻ vô tình phạm phải một lỗi lầm thật lớn, bất lực chờ đợi sự nghiêm phạt từ cô giáo.
Tĩnh, em nói gì đi, em mắng chửi anh cũng được…Anh van em, em nói chuyện đi,
được không? Em cứ như thế này…anh thức sự không biết phải nên làm gì mới được.”
Anh vốn là một người thương nhân luôn có thể thực hiện
những cuộc đàm phán thật tốt trên thương trường, thế như lại không biết
nên làm thế nào đế người phụ nữ mình yêu tin tưởng sự vô tội của mình.
Mạnh Đình Vũ ảo não không ngớt. “Em nói anh biết đi Tĩnh, em muốn như thế
nào mới có thể tin anh? Anh sẽ làm theo tất cả những gì em nói, anh…”
“Đừng nói nữa, em tin anh.” Cô bối rối cắt đứt lời anh, giọng nói thanh nhã
tại tiếng mưa ồn ào nghe ra càng tăng thêm chút ôn nhu. “Từ lúc anh đuổi theo em, em đã biết em hiểu lầm anh rồi.”
Cô nhẹ nhàng mím môi, trên mặt còn vương vài giọt mưa, giống như một đóa phù dung trng nước, thật xinh đẹp.
Tim anh chợt rung lên, chút bối rối thoáng qua. ‘Vậy sao từ nãy giờ em
không nói gì…Em đã khóc, đúng không? Đều tại anh không tốt!”
Cô lắc đầu, thân thể mềm mại chủ động dựa vào trong lòng anh, nghiêng mặt, lắng nghe trái tim đang đập vội vã của anh,
Anh bất giác ôm chặt lấy cô.
Cô dựa và anh một chút để tìm hơi ấm, sau đó mới khàn khàn lên tiếng. “Em
không phải vì chuyện này mà khóc, em khóc vì nhớ đến trước đây.”
“Trước đây?”
“Em nghĩ đến việc vì sao lại hạ quyết tâm không hề chờ anh nữa…”
Đó cũng là một đêm mưa mù sương như hôm nay.
Giờ tan tầm, cô về nhà, đang bước đến chỗ rẽ thì bông3 có một ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu.
Cô nghĩ phía sau có người.
Vì thế, cô quay đầu lại, thế nhưng trong mắt chỉ là một màn mưa bụi mênh mang.
Cô nín thở, yên lặng chờ, rốt cuộc chờ được người đầu tiên xuất hiện tại ngõ nhỏ đó, rồi người thứ hai, người thứ ba…
Nước mưa rửa sạch cái bóng, làm nó trở nên trắng một cách mờ mịt, cô hầu như không thể nhìn rõ ai là ai, cũng không quan tâm là ai.
Bởi vì cô biết, khi người cô đang chờ xuất hiện, cô nhất định sẽ nhận ran gay, nhất định lập tức nhận ra anh.
“…Cho nên em vẫn cố chấp, vẫn đứng tại chỗ mà chờ.”
“Em đợi bao lâu?” Không cần hỏi Trầm Tĩnh chờ người nào, Mạnh Đình Vũ cũng
có thể biết được người ấy, trong lòng anh dân lên một nỗi chua xót.
Một lúc sau, hai người về đến khách sạn, anh sợ Trầm Tĩnh bị cảm lạnh, thúc giục cô lập tức đi tắm nước nóng, sau đó tự mình thay cô thổi tóc.
Đang làm được phân nữa thì cô bỗng nhắc lại chuyện cũ, anh đột nhiên ngừng động tác trên tay, kinh ngạc và chăm chú lắng nghe.
“Em quên mất rồi.” Trầm Tĩnh nghẹn giọng mà trả lời. “Em chỉ nhớ rõ tối đêm ấy, không hiểu vì sao, mưa cứ rơi rồi ngưng, ngưng rồi lại tiếp tục
rơi.”
Ngực Mạnh Định Vũ như bị ai bóp chặt, anh cố nén đau xót,
cố cầm chắc lấy chiếc máy sấy tóc, nhưng nhất thời không thể nắm chặt,
chiếc máy sấy bất chợt rơi xuống giường.
“Anh làm sao vậy? Cô phát hiện sự khác thường của anh, cố xoay đầu lại nhìn.
“Không có gì.” Anh cố giấu đôi tay ở sau người, cố gắng nắm chặt lại, ngăn cản sự run rẩy không thể kiềm chế được. “Em…tiếp tục nói đi.”
Cô
nhìn anh thật sâu, nhẹ nhàng đặt trán của mình tựa vào bờ vai vững chắc
của anh. “Đêm đó, sau khi trở về nhà, em sinh bệnh, rất nặng, cứ nóng
rần lên, rất nghiêm trọng, cứ nằm suốt trên giường không dậy được.”
“Thế lúc đó làm sao?” Anh khẩn trương. “Khôgn ai chăm sóc em sao?”
“Khi đó em còn chưa quen với Hiểu Mộng và Đồng Đồng, ba mẹ em cũng đang ở nhà, không biết được em sinh bệnh.”
Mạnh Đình Vũ im lặng không nói gì.
Nếu như lúc đó anh ở Đài Loan, anh sẽ có thể chăm sóc cho cô rồi, thế
nhưng, anh đã đến Mỹ, hơn nữa, lúc ấy anh cũng đã quyết tâm không để ý
đến cô nữa.
“Em sốt cao, cứ mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê,
cũng không biết rõ lắm xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ kỹ rằng