
g Thang và bố ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Nghe tiếng nói chuyện của hai người đàn ông ở phòng ngoài, mẹ cười nói với
tôi: “Con xem, không phải hiện tại đang rất hạnh phúc đó sao?”
Tôi gật đầu, mỉm cười.
Bỗng phòng khách có tiếng điện thoại đổ chuông. Tôi nghe thấy Thương Thang bước đến nghe máy.
“Ưu Ưu! Có người tìm em!” Một lát sau, anh gọi với vào trong.
Tôi đặt mớ rau xuống, lau tay rồi chạy ra.
“A lô. Xin chào, tôi là Trác Ưu đây ạ.” Tôi đón lấy ống nghe, mỉm cười nói nhỏ.
Đầu bên kia vẫn im lặng.
“A lô? Ai đó ạ?” Tôi thấy hơi ngạc nhiên.
Đột nhiên đầu bên kia vang lên một tiếng thở dài nặng nề, sau đó liền cúp máy.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Tôi ngẩn người nhìn Thương Thang, “Bảo là tìm em cơ mà?”
“Ừ!” Thương Thang cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc: “Vừa nãy rõ ràng là
có cô nào đó bảo tìm em mà! Cô ta nói rất rõ ràng rằng: Anh làm ơn cho
tôi gặp chị Trác Ưu. Chắc chắn anh không thể nghe nhầm được.”
“Chắc là kẻ nào đó có vấn đề! Ai mà chơi xấu vậy nhỉ?” Tôi dẩu môi đi vào
bếp. Loáng thoáng nghe thấy Thương Thang thì thầm nói xấu tôi với bố:
“… Bao nhiêu năm rồi mà câu rủa người khác không hề thay đổi… Vẫn là cô nàng ngờ nghệch như ngày nào…”
“Thương Thang!” Tôi nổi trận lôi đình, quay lại giơ tay lao vào anh.
Anh vẫn cười hềnh hệch, còn đắc ý dang hai tay ôm tôi vào lòng.
Thấy tôi vừa tức vừa xấu hổ, bố mẹ đều bật cười thích thú.
Tôi nghĩ, đúng là tôi thật hạnh phúc!
Hai tháng sau, tôi và Thương Thang ra phố lang thang. Anh đòi đi xem phim trước, tôi thì đòi đi ăn bánh pizza trước.
“Sao lần nào em cũng nghĩ đến ăn đầu tiên vậy?” Anh vòng tay qua eo tôi, cau mày hỏi.
“Ai là người bình thường bắt em phải ăn kiêng? Mãi anh mới có thời gian đi
chơi với em, đi chơi mất nhiều ca-lo thì phải ăn thêm gì chứ!” Tôi hất
hàm với anh, trả lời rất hùng hồn.
Không biết làm thế nào, anh đành phải đầu hàng: “Thôi được! Ăn trước vậy!”
Tôi cười lỏn lẻn, quay mặt đi thơm anh một cái với vẻ rất đắc ý: “Thế mới gọi là ngoan chứ!”
Bất giác, tôi chợt sững lại khi cảm thấy có một khuôn mặt hằn sâu trong ký ức hiện ra ở phía xa.
“Sao vậy? Nhìn thấy người quen à?” Thương Thang cũng quay đầu lại, nhìn theo hướng tôi đang nhìn.
Tôi định thần lại, chiếc bóng đó đã không còn thấy đâu nữa.
“Không, chắc là em hoa mắt thôi.” Tôi mỉm cười: “Mà người ta cũng không thể đến đây được. Chắc tại em nhớ nhầm!”
Thương Thang nhún vai với vẻ thắc mắc rồi khoác vai tôi, nói: “Đi thôi, đi ăn bánh pizza bà xã nhé!
Tôi khẽ cười.
Tôi nghĩ, suốt đời tôi sẽ không hối hận khi làm vợ Thương Thang. “Kathy!”
“Kathy!”
…
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng người đang cuống cuồng chạy về phía tôi.
“Mãi mới tìm thấy cậu!”
Jessica thở hổn hển chạy tới, ngồi phịch xuống bãi cỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn mái tóc đỏ bù xù như tổ quạ của Jessica, không nén được cười hỏi.
“Phù…” Đầu tiên cậu ta thổi phù một hơi rồi chớp chớp mắt với tôi, vẻ bí ẩn: “Có một tin vui thông báo với cậu đây!”
“Tớ thì có tin gì vui chứ!” Tôi nhún vai với vẻ không thèm tin rồi tiếp tục vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết.
“Tin vui thật mà!” Jessica dùng hai bàn tay xoay mặt tôi lại, hỉ hả nói:
“Lớp mình chuẩn bị có một bạn Trung Quốc chuyển vào! Đồng hương của
cậu!”
“Anh Ben nói thế, anh ấy còn bảo cậu bạn sắp chuyển vào
rất đẹp trai!” Nói đến đây, Jessica bắt đầu chớp mắt mơ màng: “Có khi
lại đúng là hình mẫu bạch mã hoàng tử mà cậu mơ ước ấy nhỉ!”
“Sao có chuyện đó được?” Tôi cười khúc khích.
Tôi là Kathy Chan, là người gốc Hoa.
Mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở Anh, nhưng không phải là người mất gốc. Bố
mẹ tôi rất coi trọng việc giữ gìn vốn tiếng Trung cho tôi. Ngoài việc
yêu cầu tôi ở nhà không được dùng tiếng Anh, họ còn thường xuyên đưa cho tôi một số tiểu thuyết Trung Quốc đơn giản để tôi đọc.
Đôi lúc, đọc nhiều loại sách đó, tôi thường mong chờ có một nhân vật nam chính
đẹp trai, dịu dàng, biết quan tâm đến người khác xuất hiện trước mặt
tôi.
Nhưng những cậu bạn xung quanh tôi đều chỉ là những chú
nhóc con. Bọn họ chỉ biết gào lớn: “Kathy, anh yêu em!” hoặc chạy theo
tôi gọi với: “Kathy, anh thực sự thích đôi mắt đen của em!”
Thế là nhiều lúc tôi nghĩ, những chàng trai đến từ đất nước Trung Quốc cổ xưa, không biết có kín đáo và ý tứ hơn không nhỉ?
Sau đó, đúng vào năm tôi mười sáu tuổi, cuối cùng tôi đã gặp được chàng bạch mã hoàng tử đích thực – Dương.
Dương là chàng trai rất hiền lành, anh có đôi mắt cuốn hút màu xám. Anh nói
tiếng Anh lưu loát, ngữ khí rất chuẩn, thành tích học tập cũng khá xuất
sắc… Tóm lại, anh rất có duyên, đám con gái trong lớp có không ít cô
thích anh, thậm chí có người còn đánh cược với nhau xem ai có thể làm
bạn gái của anh trước.
Một điều lạ là, mặc dù anh đối tốt với
tất cả các cô gái, nhưng không hề yêu ai, lại còn từ chối rất nhiều lời
tỏ tình táo bạo của họ. Thế là mọi người đồn nhau rằng anh là kẻ đồng
tính luyến ái.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nản: Tại sao mình không thể gặp người ưng ý?
Cảm giác chán chường này kéo dài đến tận hôm cả lớp c