Old school Easter eggs.
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 9.00/10/290 lượt.

, chắc chắn xung quanh em có rất nhiều vệ tinh. Người

khiến anh lo nhất chính là anh chàng Thương Thang đó. Lần đầu tiên gặp

cậu ta, anh đã đoán là cậu ta có cảm tình với em, vì ánh mắt cậu ta nhìn anh hàm chứa đầy vẻ thách thức.Cô bé à, em nhớ đợi nhé! Đợi em tròn

mười tám tuổi, không còn sức ép về kỳ thi đại học, anh nhất định sẽ trở

về.”

“Ưu Ưu, anh lại viết thư cho em đây, nhưng em sẽ mãi mãi

không bao giờ nhận được, vì anh sẽ không gửi nó đi. Nhiều lúc, anh thực

sự rất trách em vì thấy em luôn tỏ ra mạnh mẽ, hiếu thắng, luôn quan tâm tới ánh mắt của người khác. Thanh cao có gì là hay đâu? Tuy nhiên, bản

thân anh dường như cũng rất giả tạo, sợ bị em từ chối, kết quả là bị em

lãng quên ở một xó xỉnh nào đó như cậu bạn năm xưa vì em mà phải chuyển

trường. Chính vì thế anh đã từng nói với người khác rằng, người mà anh

thích không phải là em.”

“Ưu Ưu, hôm nay anh cùng bạn bè đi

trượt tuyết, sân trượt rất rộng và đẹp. Nhưng anh vẫn nhớ sân bóng nhỏ ở trường Phụ Trung. Tại đó, lần đầu tiên anh được nắm tay em, em mỉm cười bẽn lẽn, đôi mắt sáng ngời, anh nghĩ có lẽ suốt đời anh không thể nào

quên được nụ cười ấy. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng.”

“Ưu

Ưu, em còn nhớ hồ sen trong mùa hè năm đó không? Em trượt chân ngã vào

lòng anh. Haizz, đến giờ nghĩ lại, nếu thời gian mãi mãi dừng lại ở

khoảnh khắc ấy thì tuyệt với biết bao. Nếu được ôm em như thế cho đến

hết cuộc đời thì anh nghĩ rằng dù đang mơ, anh cũng sẽ cười đến bừng

tỉnh mất.”

“Ưu Ưu, em chuẩn bị thi đại học rồi, anh đoán chắc là em sẽ căng thẳng lắm. Em luôn là người hiếu thắng mà, việc gì cũng muốn number one, anh rất lo em ạ! À, trong thư gửi cho Cực, anh đã gửi kèm

lời chúc may mắn đến em, em đã đọc được chưa?”



“Ưu Ưu, anh chuẩn bị về nước rồi, vì gia đình anh chuẩn bị di cư sang Anh. Cuối cùng em cũng đã tròn mười tám tuổi, có thể có người yêu một cách danh

chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, lúc này anh lại cảm thấy sợ. Anh sợ em

đã trở thành bạn gái của người khác, vì anh không thể xác định được tình cảm mà em dành cho anh. Em chưa bao giờ tỏ ra ghen vì anh cả, cho dù

đối phương là Sử Vân, Cổ Đình hay Tô Tịnh. Anh chỉ mong được nhìn thấy

rm ghen! Ít nhất điều đó có thể chứng minh được rằng trong trái tim em,

anh có một vị trí rất quan trọng.”

“Ưu Ưu, ngày mai anh lên

đường rồi, hy vọng đây là lá thư cuối cùng không được gửi đi. Anh mua

tặng em một lọ nước hoa, không biết em có thích hay không?”

Cuối cùng, trên trang giấy mới nhất, chỉ viết một câu rất điên cuồng:

“Tại sao em lại yêu cậu ta trước?”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa. Dương! Hóa ra anh yêu cô ấy sâu sắc như thế, kết quả lại bị cô ấy vô tình bỏ rơi!

“Em làm gì vậy?” Tiếng Dương quát lớn bên tai tôi.

Khi ngẩng đầu lên, nước mắt tôi đã nhạt nhòa trên má. Tôi sụt sịt nói: “Tại sao anh vẫn còn thích cô ấy? Cô ấy là kẻ đã thay lòng đổi dạ, phản bội

anh cơ mà!”

“Không phải, em đừng nói linh tinh!” Anh vỗ tay lên trán, buồn buồn nói: “Em mau lau nước mắt, thu lại chỗ thư ròi đi ra đi!”

Tôi đứng dậy kéo tay anh, nức nở nói: “Tại sao anh lại nổi cáu với em? Cô ấy mới là người có lỗi với anh chứ!”

“Em hãy nghe cho rõ đây!” Dương ấn tôi xuống sofa, hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ một: “Cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với anh cả! Cô ấy

không hề thích anh! Sau khi nhìn thấy bức ảnh của em, cô ấy chỉ mỉm cười và nói một câu: “Bạn gái anh rất xinh đẹp, anh có con mắt nhìn người

không tồi!” Bạn trai của cô ấy hiện giờ đã được gia đình hai bên chấp

thuận, sau này còn cùng đi học đại học, đi làm! Thế nên anh không kịp

nói lời tỏ tình!”

Tôi nhìn vào đôi mắt đau đớn và buồn bã của Dương, bất chợt sững sờ, ngừng khóc.

“Dương!” Tôi khẽ gọi tên và ôm lấy anh: “Thật tội nghiệp cho anh! Không sao cả, anh còn có em cơ mà!”

Anh nở nụ cười thê lương rồi khẽ đẩy tôi ra: “Nhưng Yo Yo của anh mãi mãi chỉ có một! Cuối cùng anh vẫn để mất cô ấy.”

Nhìn vào đôi mắt đỏ heo đó, tôi thực sự hận cô nàng tên Yo Yo. Tại sao cô ta lại có thể nỡ lòng để một chàng trai tuyệt vời như thế này nức nở trong đau buồn?

Những ngày tiếp theo, Dương không nhắc gì đến Yo Yo

và chuyện cũ nữa, chỉ tập trung vào học hành. Thành tích học tập của anh rất xuất sắc, được rất nhiều giáo sư khen ngợi, dường như việc ở lại

Anh làm việc đã không còn gì khó khăn nữa.

Tuy nhiên, trong ánh mắt anh luôn chứa đựng một vẻ tư lự.

Tôi cứ âm thầm lặng lẽ ở bên anh, thế là tất cả mọi người đều nghĩ chúng tôi là hai kẻ yêu nhau.

Chỉ có tôi biết, chúng tôi chỉ là hai kẻ yêu đơn phương mà thôi.

Nhưng không sao cả, tôi yêu anh nên sẵn lòng hy sinh vì anh. Tôi muốn để anh

biết rằng, thế gian này ngoài Yo Yo ra, còn có một Kathy. Tôi tin tưởng, một ngày kia, nhất định tôi sẽ chiến thắng cô gái người Trung Quốc đó,

và một ngày nào đó trong tương lai, Dương cũng sẽ hoàn toàn quên cô ta.

Tuy nhiên Dương vẫn thường xuyên nhìn tấm thiệp đó với vẻ thẫn thờ hồi lâu. Ánh mắt anh luôn chứa đầy nỗi nhớ nhung và ký ức, thỉnh thoảng anh còn

tủm tỉm cười.

Tôi thực sự không tài nào lý giải nổi, đã gần năm