
iao lưu với nhau. Vì thế khi tình cảm bị nhạt đi, rất tự nhiên mỗi
người sẽ tự đi tìm kiếm nguồn an ủi và rốt cuộc dẫn tới ly hôn.
Cuộc
hôn nhân của tôi và Trương Thụy Tường cũng gần như vậy.
Tối
qua, tôi luôn gặp phải ác mộng. Một chốc lại mơ thấy bị người truy sát, một
chốc lại mơ bị rắn độc bao vây. Tôi không có chỗ nào trốn, đúng lúc nguy hiểm
nhất, người cứu tôi thoát khỏi đám rắn lại là chồng tôi. Sau khi tỉnh giấc,
nghĩ lại thật buồn cười. Thế là mất ngủ, trằn trọc tới sáng, đầu óc mụ mẫm, như
có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, nhưng vẫn phải gắng sức đi làm.
Chiều
đi làm về ăn chút mỳ xong, tôi lại lăn ra ngủ. Tới khoảng bảy giờ tối, tiếng
huyên náo chơi mạt chược ở nhà hàng xóm vọng sang khiến tôi tỉnh giấc. Tôi ngồi
trên giường, đầu óc trống rỗng. Lúc này tôi rất muốn ai đó gọi điện thoại cho
tôi. Nhưng chiếc điện thoại cứ nằm chết dí ở đó, câm lặng. Nghĩ một lúc, tôi
quyết định đi sàn nhảy giết thời gian cô đơn này.
Trang
điểm ra khỏi cửa xong, tôi đột ngột thay đổi quyết định, không tới sàn nhảy nữa
mà đi dạo. Hai tay xọc vào cái áo khoác gió màu đỏ, mặc cho gió thổi, đột nhiên
tôi nghĩ tới chồng cũ. Con đường này là nơi chúng tôi thường đi. Nếu hôm nay có
anh ấy, nhất định tôi đã ôm ghì thân hình rắn chắc của anh ấy như một con chim
nhỏ. Anh ấy đặc biệt thích tôi ôm siết lấy cánh tay anh ấy, tận hưởng hơi ấm
của tôi.
Chiếc
áo tôi đang mặc cũng là của anh ấy mua tặng. Đó là món quà sau khi anh ấy nhận
được tháng lương đầu tiên.
Còn
nhớ có lần hai chúng tôi cũng đi dạo trên con đường này, đột nhiên có hai tên
cướp xông tới định “mượn tiền” của chúng tôi. Lúc đó tôi sợ chết khiếp, cứ ôm
ghì lấy anh ấy. Anh ấy lạnh lùng, nhìn tên cướp nói, “Muốn thì đến mà lấy.” Rồi
anh ấy đứng rất uy nghiêm trước mặt tên cướp. Hai tên cướp nhìn nhau rồi quay
người bỏ chạy. Lúc đó tôi thấy anh đúng là một anh hùng…
Giờ
đây, tôi và Hiểu Phàn thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau. Nhưng quan hệ của
chúng tôi cũng chỉ giới hạn chừng đó. Hiểu Phàn luôn cho rằng vì anh ấy, tôi
mới ly dị chồng. Thực ra anh ấy nghĩ nhầm, không có anh ấy, chúng tôi vẫn bỏ
nhau, chỉ có điều là sớm hay muộn thôi.
Về
những chuyện này, tôi không muốn nói nhiều nữa, để bạn đọc đỡ chán và tôi cũng
không bực dọc.
Giờ
đây tôi đã hiểu ra rằng, kết hôn cũng tốt, không kết hôn cũng được, đều là hình
thức biểu hiện của cuộc sống. Cái khung mở rộng của cuộc sống hiện đại mang lại
cho chúng ta nhiều khả năng cuộc sống, không có gì là tuyệt đối chính xác cả.
Giờ
đây tôi lựa chọn cuộc sống độc thân, tức là không phải vì tôi được chứng kiến
nhiều cuộc hôn nhân thất bại mà cố tình cự tuyệt nó. Cũng không phải vì bên
cạnh tôi không có người thực tâm muốn lấy tôi. Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi sẽ
cần những thứ này. Bởi vì tôi không cần thông qua hôn nhân để tuyên truyền về
xã hội những gì, làm nghĩa vụ gì với người nhà. Tôi chỉ sống cho tôi, có trách
nhiệm với chính tôi.
Hôn
nhân không có tình yêu là vô đạo đức. Cuộc sống thực sự có tình yêu về cơ bản
không cần sự trói buộc về hình thức. Tôi thích một câu nói: Chúng ta không cần
ngủ mơ, vì bản thân cuộc sống đã là giấc mơ.
Anh
ta là một kẻ chơi bời, chỉ cần tình dục, tự hỏi xem mình chơi nổi không?
Tuyệt
đối đừng đẩy vấn đề chuyển hướng xem mình có yêu anh ta hay không. Hỏi đối
phương xem có yêu mình không hoặc mình có yêu đối phương không luôn luôn là vấn
đề rất vớ vẩn và không thích hợp nhất của người phụ nữ.
Người
được hẹn phỏng vấn: Lilian, ba mươi tuổi, trợ lý cao cấp.
Không
biết từ trong bộ phim nào từng nói, người đàn bà ở nhà không thể nào tha thứ
cho việc chồng ngoại tình. Chỉ có đàn bà từng ăn vụng mới có thể hiểu được tâm
tư của đàn ông cần giải tỏa. Tôi luôn cho rằng chẳng qua đó là lý do của đám
đàn bà dâm loạn, còn phụ nữ tốt không bao giờ sa ngã cả. Nhưng từ sau khi gặp
P, tôi mới nhận thấy tình dục là phản ứng tự nhiên phức tạp biết bao. Ông trời
cũng biết rằng từ trước tới giờ tôi là một người phụ nữ luôn chung thủy, từng
kéo dài bảy năm với mối tình đầu. Kết hôn ba năm, quan hệ mười năm rất vững
chắc. Chồng tôi là người thật thà, chất phác, không hề thích ong bướm, thậm chí
anh ấy còn hơi đần nữa, cực kỳ đáng tin. Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, giữ
một vị trí tốt ở một công ty nước ngoài, điều kiện ưu đãi rất tốt, có rất nhiều
cơ hội đi công tác. Số lần tôi đi công tác xa hồi đầu là một, hai lần mỗi năm.
Sau khi Trung Quốc gia nhập tổ chức thương mại thế giới, số lần đi lại càng
nhiều hơn. Chỉ riêng trong hai năm qua, hầu như tháng nào cũng phải đi xa.
Chồng tôi rất yên tâm vì sếp tôi là phụ nữ. Anh ấy thường cười nói rằng không
sợ thư ký và sếp làm bậy, trừ phi tôi là người đồng tính.
Sự
xuất hiện của P thật bất ngờ. Anh ấy là một người Mỹ gốc Hoa, chừng bốn mươi
tuổi nhưng trông rất trẻ, nom như mới ngoài ba mươi tuổi. Anh ấy là người vô
cùng có quyền lực, là đối tác hợp tác quan trọng của công ty tôi. Nghe nói anh
ta là một thiên tài kinh doanh, năm hai mươi lăm tuổi đã làm giám đốc điều
hành. Lần đầu tiên gặ