
nào anh cũng lôi kéo như vậy sao?” Tôi giả bộ tự nhiên, phóng khoáng hỏi lại.
Anh ta lại gần, hỏi nhỏ: “Đã có ai nói với em rằng mắt em rất đẹp không?” Tôi
vẫn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhanh như cắt thơm lên má tôi, bổ sung
thêm: “Ở nước ngoài, đây là cái hôn lịch sự, bày tỏ sự tôn trọng và hâm mộ đối
với người phụ nữ. Em không phiền chứ?”
Tôi
bị anh ta khuấy đảo tới ngất ngây, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc
gì nữa. Tôi hốt hoảng đòi về và vội vã liêu xiêu bỏ đi khi anh ta chưa kịp nói.
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Chuyện gì sắp xảy ra đây? Suốt
đêm tôi không ngủ được. Nửa đêm anh ta gọi điện tới, hỏi tôi có phải không ngủ
được không, nói rằng đột nhiên nhớ tới tôi, hỏi tôi có thể tới phòng anh ta một
lát không, anh ta có thứ muốn cho tôi xem. Tôi ngu nhưng cũng hiểu ra mục đích
của anh ta. Anh ta muốn có tôi. Nhưng trời ơi tôi không thể thở bình thường
được nữa, sợ anh ta phát hiện ra, chỉ nói rằng không khỏe, muốn ngủ nên gác
máy. May mà hôm sau tôi về nước.
Tôi
biết mục đích của anh ta nên dù còn một tháng nữa mới tới chuyến công tác tiếp
theo, lòng tôi đã rối bời. Tôi thành thực tự vấn xem có yêu anh ta hay không,
nhưng tôi không trả lời nổi. Không thể phủ nhận được rằng sự xuất hiện của anh
ta khiến tôi rối loạn tinh thần, luôn nhung nhớ nhưng lại không hiểu rõ anh ta,
chỉ có khát vọng tình dục ghê gớm hút tôi vào. Tôi luôn thấy nóng bỏng mỗi khi
nhớ lại đoạn anh ta hôn tôi. Thì ra thẳm sâu trong tôi lại tồi tệ như vậy. Tôi
là con đàn bà xấu xa. Phụ nữ một khi thừa nhận bản chất mình tồi tệ, ắt sẽ
buông thả cho xấu luôn, phải vậy không?
Mổ
xẻ mặt trái:
Lilian
căn bản không cần phải dùng câu hỏi giả định “Tôi có yêu anh ta không?” khi
chính cô cũng ý thức được rằng tình dục là phản ứng tâm sinh lý rất tự nhiên.
Trọng điểm không phải là phủ định nó, mà là khống chế nó, đối mặt và quản lý,
chuyển hóa năng lượng tuần hoàn tái sử dụng, làm mạnh mẽ bản thân. Như vậy mới
được coi là phương pháp tự chữa trị trưởng thành, cũng không phải gò ép chính
mình. Nếu càng đè nén càng bị nó quyến rũ tới cùng, vứt không được, buông không
xong, khiến mình càng trở nên rối rắm.
Kinh
nghiệm tình ái của Lilian quá ít, hiếm khi đối mặt trước sự tán tỉnh của đàn
ông. Việc yêu chung thủy ngay từ đầu có thể không phải do tình cảm vững chắc,
mà có thể cô chưa gặp được ai khác. Trong trường hợp bị đàn ông quyến rũ tình
dục, phụ nữ nào cũng nảy sinh phản ứng tâm lý mâu thuẫn, kháng cự về lí trí và
thấy ghê tởm, đồng thời ý chí bị đè nén cũng bị cuốn vào niềm dục vọng không
ngừng lay động,
Thực
ra sự hưng phấn do được đeo đuổi cũng là phản ứng tâm sinh lý thường có của phụ
nữ. Khi cảm nhận được điều đó, chỉ cần xử lý tốt là được. vấn đề là có thể cô
ta bất giác đã kìm nén dục vọng của mình trong quan hệ tình cảm đơn thuần trong
thời gian dài. Gã tay chơi lão luyện đột ngột xuất hiện, tình dục khi bị khêu
gợi đột nhiên bùng ra. Cô ta vừa thấy rung động vừa tự trách mình. Thoắt một
cái mọi đạo đức luân lý bị vỡ tung, lắc lư, cô ta càng dễ bị gục ngã.
Lẽ
ra Lilian phải chấp nhận phản ứng rất bình thường của mình về tình dục, nhận rõ
mục đích của đối phương, tránh cho tình cảm rối loạn, mất đi lí tính và làm
bùng nổ mọi thứ.
Anh ta là tay chơi. Anh ta chỉ cần tình
dục, vậy hãy hỏi mình xem có chơi nổi không? Tuyệt đối đừng chuyển vấn đề sang
câu hỏi ngu ngốc xem mình có yêu anh ta hay không hoặc anh ta có yêu mình hay
không. Đó tuyệt đối là câu hỏi giả định không thích hợp nhất của phụ nữ. Vì
tình dục có thể không liên quan tới tình yêu. Rối loạn là trái tim của chính
mình, là khát vọng càng muốn phá rào, nó cách tình yêu còn xa xăm hơn cả Vạn lí
trường thành.
Việc tất yếu trong đời người cũng phải
do vô số những điều ngẫu nhiên liên kết lại mà thành. Chẳng hạn như nếu không
phải sau lần cãi cọ với mẹ, tôi tức giận chạy ra tiệm uống rượu, có lẽ tôi đã
không quen Sử Tiểu Sinh. Nếu không quen anh ấy, có lẽ tôi không có cuộc hôn
nhân đau khổ như thế này. Nhưng trong cuộc sống làm gì có nếu như. Tất cả đều
đã được định sẵn trong số mệnh. Cái gì phải xảy ra rút cục cũng xảy ra, muốn
tránh cũng không tránh được. Đó có lẽ chính là số phận của tôi. Đúng thế, tôi tin
vào số phận, nếu không mọi điều xảy ra trong cuộc sống thực sự không tài nào
giải thích nổi.
Nói về hôn nhân của tôi, mọi điều phải
bắt đầu nói từ chuyện gia đình tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình công nhân
bình thường. Bố mẹ không có văn hóa mấy. Sở thích duy nhất của bố tôi là uống
rượu. Uống rượu có thể cũng không bị coi là nhược điểm gì nghiêm trọng. Vấn đề
là khả năng khống chế của ông ấy quá kém cỏi, cứ mỗi lần uống rượu say lại đánh
mẹ tôi. Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong một gia đình đầy bạo lực gia đình như vậy.
Mãi sau khi tôi lấy Sử Tiểu Sinh mới rời khỏi được gia đình không có ánh sáng
mặt trời đó. Có thể do tôi là con gái, mẹ không mấy yêu quý tôi. Sau khi trượt
đại học, tôi chưa tìm được việc làm, đành ngồi nhà ăn bám, trở thành cái gai trong
mắt mẹ. Hôm