
Tuyết rơi!"
Quả nhiên, Thời Chung chăm chú nhìn kỹ, quả thật bên ngoài kính chắn gió, có mảnh giống mưa bụi, tuyết từ từ bay xuống. Vậy là trận tuyết rơi đầu tiên này đã bắt đầu mùa đông năm nay, ở đêm Giáng sinh này. Cũng không biết là người phụ nữ này là vì tránh đề tài nhìn lén anh trước đó, hay là thật bị tuyết đầu mùa hấp dẫn tầm mắt, tóm lại ánh mắt Thời Chung liếc thấy cô, đang mang theo một nụ cười, hết sức chăm chú nhìn những bông tuyết đang rơi xuống kia.
Thời Chung ngược lại càng vui vẻ nhìn cô, cô mặc cái váy dài màu đen, cổ áo viền ren, lộ ra cái cổ tuyết trắng, tư thế cô khẽ ngẩng đầu lên, tựa như Hắc Thiên Nga, tư thái uyển chuyển. . . . . . Cho nên anh không chỉ chuyên tâm nhìn đường xá ở phía trước, mà còn ‘nhân tiện’ liếc cô một cái, một chút cũng không nên nói, cũng đã không nhịn được bật thốt lên ——
"Tôi lần đầu tiên gặp em, trận tuyết rơi kia có thể so với hiện tại đẹp hơn."
Vốn là đang nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ Tư Đồ không khỏi sửng sốt.
Cô có chút kinh ngạc xoay người nhìn anh: "Anh lần đầu tiên gặp tôi không phải là lúc. . . . . . Lớp mười một sau khi chia lớp Văn sao?" Sau khi chia lớp Văn, bọn họ mới là bạn học , này rõ ràng là ý trời mà. . . . . .
Thời Chung cười cười: "Vậy tôi có thể nhớ lộn." Tuy là nói như vậy, nhưng anh nụ cười lúc này, cực kỳ giống đang nhớ lại một đêm tuyết rơi làm anh đến nay khó có thể quên được, thấy vậy Tư Đồ càng không hiểu.
Cái nghi vấn này cho đến khi hai người tới đạt hộp đêm, anh cũng không cho Tư Đồ một lời giải thích, có thể thật sự là anh nhớ lộn hoặc là chỉ là đơn thuần nói sai, Tư Đồ cũng rất mau đem nghi vấn nho nhỏ này quẳng ra sau đầu, tiến vào đến cái nơi hào hoa này, rượu cồn, âm nhạc và Yêu Đồng viện nữ mê hoặc long người, tràn đầy thế giới trong.
Hộp đêm lầu ba bị công ty đại diện của Tôn Dao đặt bao hết, lầu dưới mặc dù còn mở cửa, nhưng cả đám minh tinh có thể thông qua lối đi vip đến lầu ba, tuyệt đối bảo đảm không bị quấy rầy. Tư Đồ cùng Thời Chung đang được nhân viên phục vụ dẫn đường đến lầu ba, Tư Đồ vừa cởi áo khoác, vừa ngắm nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Tôn Dao. Cô không phải tìm người yêu, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, lại thấy một số người hay thấy trên tivi hay quảng cáo đang nâng ly chúc mừng, hân hoan hô hào —— lại không có tìm được bóng dáng của Tôn Dao.
Tư Đồ cởi xuống áo khoác giao cho phục vụ, trên người chỉ còn một cái váy liền thân không tay, váy nhìn như bảo thủ, nhưng phía áo trước có viền ren vây quanh bộ ngực, lại đem một mảng lớn cảnh xuân ấy làm cho người ta cảm giác như có như không (che hay không che, làm người ta muốn nhìn, nổi máu *** lên đó mà), làn váy chỗ xẻ tà thiết kế là để cho cô dễ dàng bước đi, hai chân thon dài liền tùy theo như ẩn như hiện, hơn nữa ở hộp đêm loang lở quang ảnh tôn lên ở bên trong, làm cho người ta rất có ý muốn dò xét đến cùng dục vọng. Mà cô vẫn còn tìm kiếm bóng dáng của Tôn Dao, cách đó không xa cũng đã có mấy người đàn ông nghiêng người nhìn bóng đang của cô, bưng hai ly rượu tới đây, muốn "Dò xét đến cùng" rồi. . . . . .
Nhưng khi người đàn ông ấy đi đi gần đến nơi, một giây kế tiếp là có thể mở miệng chào hỏi, cũng đang lúc này đột nhiên tuôn ra "Trình Giảo Kim" nửa đường chặn lại ——
Thời Chung không nói lời gì nhận lấy hai ly rượu người đàn ông này trong tay này: "Cám ơn."
Giọng nói kia, giống như đang đối mặt anh là một phục vụ. . . . . .
Thời Chung nói xong, không để ý người đàn ông ấy đang kinh ngạc, vừa một ly trong đó, vừa xoay người, đem một cái khác ly đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ tròng mắt liếc mắt nhìn ly rượu đưa tới trong tay mình, lúc này mới buông tha ý niệm tiếp tục tìm kiếm Tôn Dao, nhận lấy ly rượu ngồi xuống: "Cám ơn."
Thời Chung cũng tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, hình như đối với tất cả nữ minh tinh cũng không quan tâm hay cảm thấy hứng thú, qua loa liếc một vòng bốn phía, sau liền thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn cô: "Sao cô không đi ra ngoài đó nhảy một chút?"
Tư Đồ nhìn về phía sàn nhảy, nam nam nữ nữ uốn éo nhảy hết sức xinh đẹp. Cô cười lắc lắc đầu: "Tôi không biết."
"Năm đó lúc kỷ niệm ngày thành lập trường, cô, còn có mấy nữ sinh khác, không phải cùng các nam sinh khoa khác cùng nhau khiêu vũ sao?"
Có sao? Tư Đồ bị anh hỏi, chống cúi đầu thật lâu rốt cuộc hồi tưởng lại, "A đúng! Chỉ là đó là Waltz, cùng cái này không giống nhau á." Nói tới chỗ này, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mình vừa trải qua căng thẳng, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Thời Chung, "Anh lại vẫn nhớ? !"
Thời Chung nhún nhún vai: "Tôi đã nói với em, trí nhớ của tôi rất tốt."
Tư Đồ vẫn đang tiêu hóa lời anh nói, vẻ mặt thì rất có thâm ý, anh đã ở trước mặt cô đứng lên, khom người ghé vào bên tai cô nói một câu: "Tôi đi một chút trở về."
Môi của anh, như có như không sát qua vành tai của cô. . . . . . Tư Đồ chỉ có cảm giác mình bị môi mềm mại của anh truyền đến hơi nóng, làm tai cô cũng nóng lên, tay cầm ly rượu cũng theo đó mơ hồ cứng đờ, Thời Chung cũng đã xoay người bước đi, rất nhanh xuyên qua đám người biến mất ở chỗ tối.
Tư Đồ một thân một mình ng