
bao giờ nghĩ qua, sẽ ở nơi này.
Người đàn dáng vẻ cao quý tao nhã, anh từ từ mỉm cười, tay trái
lấy mắt kiếng màu trà xuống, cặp mắt hẹp dài mị hoặc nhìn
chằm chằm trên người Dung Ân, vui vẻ lan tràn, nhưng cô lại mất
đi hứng thú. Cái loại cảm giác này, giống như lần đầu họ gặp nhau, Nam Dạ Tước đem tiền nhét vào cổ áo của cô, làm cho cả
người cô không được tự nhiên.
Hai tay Dung Ân nắm thật
chặt hộp nhựa trong tay, cô có chút bất an, cuộc sống của cô
thật giống như hộp nhựa này, dùng sức ngón tay một chút đã
có thể bóp nát.
Nam Dạ Tước gõ nhẹ ngón trỏ ở cửa xe mấy cái, bỗng nhiên tháo dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe.
Dung Ân nhịn không được lui về sau một bước, bởi vì động tác này mà
anh càng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhớ đến biểu hiện của cô ấy lúc
trước, nhìn thấy anh, vẻ mặt cô phải vui vẻ vạn phần chứ không phải là… hoảng sợ.
Đúng, Nam Dạ Tước tự nhận mình không nhìn lầm, ở trong mắt cô, lại nhìn thấy bối rối.
“Bim bim bim—” phía sau truyền đến tiếng còi xe của xe ba bánh điện, Nam Dạ Tước quay đầu lại, mới phát hiện phía sau một hàng dài
xe, anh thu hồi hai chân sắp chạm đất, nhanh chóng, đậu xe ở bên
cạnh lề đường cách đó không xa.
Khi quay lại, trong đám
người ở kia còn có bóng dáng của Dung Ân, chỗ trước kia, hộp
đậu hủ lật úp trên mặt đất, bị người qua lại đạp nát không
còn hình dáng.
Xung quanh vẫn náo động như cũ, Nam Dạ
Tước nhìn bốn phía, thật giống như mò kim đáy biển , không tìm
được bóng dáng.
Anh đứng giữa đường, mặc dù mặt trời
đã xuống núi, nhưng nhiệt độ lúc này vẫn nóng như chảo nóng,
người ra vào không ai có thân phận cao quý giống Nam Dạ Tước, cho
nên làm cho mọi người xung quanh đều dổ mồ hôi hột, anh đứng ở
đó, càng lộ ra vẻ cao ngất, hoàn toàn xa lạ. Vẻ mặt anh hoài
nghi sâu sắc, hành động của Dung Ân, ít nhiều càng khiến anh
khẳng định, cô đang sợ anh, đang trốn anh, bằng không sẽ không
trong chốc lát biến mất nhanh như vậy.
Những mảnh gạch
xanh trài bên trong hẻm nhỏ, Dung Ân lui vào trong góc, co thấy
Nam Dạ Tước đứng ở đầu cầu, lấy điện thoại ra đang nói cái gì
đó, cô xoa xoa trán đầy mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng kinh sợ
toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng ướt nhẹp dán trên người, cực
kỳ khó chịu.
Nói điện thoại xong, Nam Dạ Tước điện thoại ra mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, đứng ở đó cũng không
chịu đi, say sưa nhìn cái bàn mà anh và Dung Ân từng ngồi, sau
đó, hành động làm người ta nhạc nhiên vạn phần. Anh lại đi
tới, không để ý tới xung quanh dơ dáy bẩn thỉu, còn ngồi
xuống.
Dung Ân thậm chí có thể thấy rõ ràng, chiếc đèn treo trên đầu Nam Dạ Tước, dây điện trần trụi đã sớm biến chất, vẫn ra sức làm nhiệm vụ như cũ.
Dung Ân sợ ở lại đây
sẽ nảy sinh phiền phức, liền lui trở về, may là nơi này cô rất quen thuộc, xuyên qua con đường nhỏ sẽ đến đường dành riêng cho
người đi bộ, đi không bao lâu, đã yên vị trên xe bus.
Bởi
vì đã qua giờ cao điểm tan tầm từ lâu, nên xe bus cũng không có
nhiều người, cô đẩy cửa sổ, gió đêm len lỏi vào lạnh tận xương tủy.
Tim, đến bây giờ vẫn kịch liệt nhảy múa, Dung Ân
không rõ loại bất an này là từ đâu tới, cô chỉ có thể tự an
ủi mình, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng đã buông tay lâu như vậy, bên cạnh người mới vui vẻ không ngừng, đâu còn
lo lắng cho cho cô, sớm đã bị đạp qua một bên rồi.
Không
còn mấy ngày nữa, Thẩm Mặc dựa theo số đo mà chuẩn bị lễ
phục đã được đưa đến, mỗi người một kiểu dáng màu sắc khác
nhau, chuẩn bị cho Dung Ân, là một đầm dạ hội dài màu trắng.
“Wow, Thẩm Mặc, lần này cậu thật hào phóng rồi.” Tô Luân đem y phục của mình để trên bàn làm việc, màu hồng đỏ, chói mắt nhưng
không phản cảm.
“Đó là đương nhiên, ” Thẩm Mặc dương dương
đắc ý, “Ân ân, tớ cảm thấy cậu rất hợp với màu trắng, bộ lễ
phục này, tốn thời gian nhất đấy.”
Cô ướm lễ phục lên
người Dung Ân rồi để xuống bàn tuy màu trắng làm chủ đạo nhưng trước ngực và ao đầu dùng màu tím nhạt để làm điểm nhấn,
hoa violet được thêu tay cộng thêm phía dưới tà xẻ đến bẹn đùi, mặc dù tưởng tượng, cũng có thể đoán ra mặc lên người rất
đẹp.
” Thẩm Mặc, chỉ là dạ hội thôi, cậu không cần phung phí như vậy”
” Ân Ân, tớ cho cậu biết à, ” Thẩm Mặc đè thấp giọng nói, “Sau
này cơ hội như thế này còn rất nhiều, mấy bộ lễ phục có là
cái gì, với lại tớ có người quen, còn được giảm giá, không
mắc…”
“Oh!” Tô Luân bên cạnh cố ý kéo dài ngữ điệu, ”
Tớ nói đã hào phóng như vậy rô