
ì cô, anh muốn
được một lần trở về làm chính mình.
“Không...”
Cô càng khóc thảm thương hơn.
“Anh thật vô dụng, cười, cười đi nào, đừng khóc nữa.”
“Dật Tuấn, xe cứu thương sắp tới rồi, Dật Tuấn, anh nhất định phải sống, anh còn nhiều việc chưa làm mà...”
Nếu được sống trên cõi đời này thì anh thực sự mong muốn người con
gái đang khóc vì mình kia có thể nhìn thấy anh đứng lên bằng chính năng
lực của mình, tạo ra một chân trời mới thuộc về mình. Tuy nhiên ông trời đã không cho anh cơ hội, thứ gắn liền với anh rốt cuộc chỉ là quá khứ
khiến người khác chê cười.
Lúc này thành phố mới lên đèn, Dật Tuấn lờ đờ nhìn ngọn đèn đường màu vàng bên ngoài xe, tuyết đang bay lất phất phía dưới ánh đèn, cảnh sắc
chẳng khác gì đêm hôm đó ở Bắc Kinh, tuyết thật đẹp, nụ cười của cô rạng rỡ, long lanh.
“Cừu... Cừu con..., tuyết rơi kìa...”
Khóe miệng cong thành hình vòng cung, Tô Duyệt Duyệt đã cười. Cô quay đầu nhìn ra xung quanh, ngoài người qua lại và đèn đường mới bật, trong bầu trời tối mịt này làm gì có tuyết rơi, chỉ là sự tưởng tượng trong
hồi ức của anh mà thôi.
“Đẹp... đẹp thật, Cừu con, tuyết, đắp tuyết...”
Bàn tay bê bết máu nhấc lên một cách khó nhọc, Tô Duyệt Duyệt đưa hai tay ra nắm chặt lấy, không thể cầm lòng nổi trước cảnh tượng này, nước
mắt cứ thế tuôn trào, làm trôi đi vệt máu dính trên tay hai người, từng
giọt từng giọt...
“Kiếp... kiếp sau... lại... lại... đắp...”
Nụ cười đã ngưng lại trên khuôn mặt anh, hàng lông mi cố nhướng lên
để nhìn cô thêm một lần nữa nhưng đã không được rồi, hoa tuyết rơi dày
đặc, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, không thể nhìn thấy nữa
rồi...
“Đừng mà, Dật Tuấn, đừng...”
Phía trước xe, Doanh Thiệu Kiệt tay ôm dụng cụ đứng chết lặng tại
chỗ, chiếc kìm to tướng trên tay rơi bịch xuống đất, anh đã không cứu
được em trai rồi, anh đã không bảo vệ được em trai rồi!
Thời thơ ấu bỗng chốc ùa về, hiện rõ mồn một trước mắt anh, em trai
kéo gấu áo, réo gọi anh, giọng nói lanh lảnh, lanh lảnh, không giống như em trai hiện tại, lặng im, nhắm mắt không nói gì nữa.
“Tỉnh... tỉnh lại đi!”
Xe cứu thương, xe cảnh sát, xe cứu hộ hú còi inh ỏi ào tới, âm thanh
náo loạn nhấn chìm bầu không khí tang thương, người người tất bật xóa
tan sự lạnh lẽo, thê lương, bóng tối đã ập tới, nuốt gọn chút ánh sáng
còn sót lại cuối cùng.
“Nếu thực sự có kiếp sau, anh muốn lại được đắp Cừu tuyết cùng em.”
Hậu ký
Đêm đó, ông trời cuối cùng đã không cho Tống Dật Tuấn cơ hội, chàng
thanh niên đẹp trai đã phải dừng bước ở ngả đường mình đang định làm
lại, một tình yêu đẹp cũng đã trở thành ảo ảnh trôi trên bầu trời cao.
Khi tin dữ truyền tới Bắc Kinh, tấm kính chắn dưới đất của một tòa nhà
sang trọng phản chiếu rõ hình ảnh một người phụ nữ đột nhiên ngồi bệt
xuống đất, chiếc điện thoại rơi văng cách đó không xa phát ra giọng nói: “Joe, chị sắp tới đây chưa?”
Anh đã đi rồi.
Rõ ràng đã đi xa thật rồi, đã từ chối tình yêu của bà ta dành cho
anh, cũng đã tàn nhẫn cắt đi niềm hy vọng còn sót lại trong lòng bà ta.
Cuộc sống của bà ta đã hoàn toàn thay đổi kể từ ngày anh xuất hiện. Bà
ta đã yêu chàng trai này, đã dâng hiến cho anh, cũng là một cách giữ
chân anh. Anh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến bà ta cảm thấy nhan sắc của mình ngày một tàn phai, không thể giữ nổi trái tim anh, hết lần này tới lần khác, bà ta đã không từ thủ đoạn, tiền có, quyền có, cốt để đưa anh cùng tới khu vườn cực lạc chỉ dành riêng cho hai người.
Tuy nhiên, một người con gái chẳng có gì nổi bật đã dễ dàng mang anh
rời xa bà ta, một câu “không được can thiệp vào cuộc sống của tôi” đã
đẩy bà ta rời khỏi cuộc sống của anh. Hóa ra, bà ta chưa từng chạm được
vào trái tim anh.
Nhớ lại lần anh đến phỏng vấn, khuôn mặt đẹp trai ngời sáng, khi gặp
bà ta, nụ cười thật mê hoặc lòng người, giọng nói như tiếng suối chảy
trong khe núi.
“Chào chị, tôi là Kevin!”
Tên tiếng anh bắt nguồn từ Ireland này có nghĩa là lương
thiện, ấm áp, đẹp trai. Lần đầu gặp mặt, anh đã giới thiệu như vậy, hôm
nay câu nói này vẫn văng vẳng bên tai bà ta.
“Tôi là Kevin.”
Trong đôi mắt bà ta hiện rõ hình đáng của anh, nụ cười tỏa nắng, tư thế thong dong.
Đêm đó, Như An Tâm do chấn thương cột sống quá nặng đã bị liệt thân
dưới vĩnh viễn, mãi mãi làm bạn với xe lăn. Nước khử trùng nhức mũi và
những viên thuốc đắng ngắt cứ bám riết lấy cô như những cơn ác mộng.
Ngồi trước gương, nhìn vào bộ mặt trắng nhợt gầy trơ xương, đây là
mình sao? Cô khẽ lắc lư chiếc cổ, người trong gương cũng lắc lư theo.
Đúng là mình rồi, hóa ra người con gái đáng ghét kia chính là mình,
khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu do nằm quá nhiều ngày trên giường.
Có tiếng giày “cồm cộp” vọng lại, cô phấn khởi quay sang nói với chị
giúp việc. “Anh ấy đã tới, anh ấy đã tới rồi!” Bàn tay luống cuống tìm
kiếm thỏi son ở trước gương, mình không thể gặp anh ấy trong bộ dạng xấu xí như thế này được, anh ấy sẽ không yêu mình nữa. “Nụ cười của em đẹp
nhất trên thế gian này”, là anh đã nói với cô như vậy.
“Thỏi son Bobbi Brown màu hồng đỏ đâu rồi? Ở đâu ấ