Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322991

Bình chọn: 10.00/10/299 lượt.

hứ. Tô Duyệt Duyệt vừa đưa bánh lên miệng cắn một miếng, bỗng nghe thấy giọng nói của Như An Tâm từ trên tầng vọng xuống: “Không sao, ừ,

tôi biết rồi, bye bye!”

Cô ta đang gọi điện thoại, Tô Duyệt Duyệt không có thói quen nghe lén chuyện riêng tư của người khác, chỉ dừng lại nửa giây, sau đó nuốt

miếng bánh đang ăn dở xuống cổ họng rồi quay trở lại phòng làm việc,

tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt.

Trong hòm thư bỗng nhiên xuất hiện một thư mới, người gửi là “Eric

Ying”. Tô Duyệt Duyệt vốn không phân biệt được âm mũi trước và âm mũi

sau, vừa nhìn cái tên đã không nhịn được cười: “Eric Dâm.” Bấm đúp

chuột, Tô Duyệt Duyệt mở thư ra đọc: Dear Yueyue, ăn no thì mới làm việc tốt được, việc đặt khách sạn cứ giao cho tôi, lúc về hãy đưa chìa khóa

nhà cô cho tôi, tôi sẽ đem Bồn tắm nhỏ tới gửi nhờ một người bạn, thứ Tư tôi về, sẽ đến đón nó. Regards from Eric.

Dear?

Thân mến?

Tô Duyệt Duyệt tất nhiên là biết ý nghĩ của từ “dear” này, đối với

người nước ngoài thì đây đơn giản chỉ là một từ lịch sự, có thể coi là

rất bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy nó, cô bỗng thấy bối rối kỳ lạ, dear, dear, Tô Duyệt Duyệt lắc đầu liền hai cái, nhét

nốt miếng bánh sandwich còn lại vào miệng, đằng sau vang lên tiếng của

Vu Tiểu Giai: “Sue, sao thần tốc đến vậy? Loáng cái đã xuống tới quán cà phê, mua được bánh sandwich và xử lý gọn gàng như vậy sao?”

“À à, tôi đói quá ấy mà.”

Tô Duyệt Duyệt đưa khăn giấy lau miệng, cười hề hề nhưng đột nhiên Vu Tiểu Giai lại ghé sát vào tai cô thì thầm: “Này, cô quen Eric Ying từ

khi nào thế?”

“Quen gì, quen Eric Ying à?” Tô Duyệt Duyệt chẳng hiểu gì, còn bị nhiễm căn bệnh nói lắp của Doanh Thiệu Kiệt.

“Cô nhìn hai chữ này xem, Dear Yueyue, mau nói thật đi, nếu không tôi sẽ nói cho mọi người biết hết.” Vu Tiểu Giai giả bộ há miệng định nói

to, Tô Duyệt Duyệt lập tức kéo tay áo cô ta lại, nói: “Tại sao cô lại

xem trộm thư của tôi?”

“Vậy còn chuyện hai người lợi dụng hòm thư của công ty để tà lưa nhau thì sao?”

“Đừng nói bừa, tôi chẳng tà lưa với người đàn ông nào hết.” Tô Duyệt

Duyệt tức giận gắt lên, cầm cốc uống một hớp, trong lòng bực bội nghĩ về anh chàng kia, chẳng có việc gì tự nhiên lại gửi thư đến? Anh ta muốn

nhảy xuống sông, lại còn định kéo cả mình nhảy xuống hay sao. Vu Tiểu

Giai thấy cô chối đây đẩy nên cũng không muốn gây thêm căng thẳng, chỉ

nói về Doanh Thiệu Kiệt: “Cũng đúng, cũng đúng, anh ta là người đẹp trai nhất nhì Tổng bộ khu vực Hoa Đông Tập đoàn JS của chúng ta kia mà, là

Kim cương Vương lão ngũ[1'>.”

[1'> Ý chỉ người đàn ông độc thân kiệt xuất.

Phù…”

Một ngụm nước phụt thẳng vào màn hình LCD, đôi mắt một mí mở hết cỡ,

vội vội vàng vàng lấy khăn giấy ra lau. Vu Tiểu Giai trách móc: “Nhìn cô kìa, sao phản ứng dữ dội thế?”

Trong mắt Vu Tiểu Giai, Tô Duyệt Duyệt là người thiếu con mắt thẩm

mỹ, chỉ cần nhìn cách ăn mặc, trang điểm “quê mùa” của cô ta là biết.

Càu nhàu xong mấy câu, Vu Tiểu Giai trở lại chỗ ngồi của mình nhưng

trong đầu cô ta bắt đầu nảy sinh mối hoài nghi, một người như Tô Duyệt

Duyệt tại sao lại quen Doanh Thiệu Kiệt? Lẽ nào cô ta cũng đi vào từ cửa sau? Không, chắc chắc không, nếu như đi cửa sau, thì sẽ phải giống như

Như An Tâm, mới vào mà đã nhận được một công việc nhàn rỗi cộng với một

chiếc máy tính xách tay xịn như vậy, còn hiện nay Tô Duyệt Duyệt vẫn

phải làm việc với chiếc máy tính để bàn, chắc chắn là cô ta đã vào theo

con đường tuyển chọn chính thức.

Tô Duyệt Duyệt không hề biết nhất cử nhất động của mình đều bị những

người trong phòng bình xét, đánh giá, cô chỉ biết làm việc, làm việc và

làm việc.

Hôm nay vốn rất bực bội nhưng sau khi nhận được sự giúp đỡ đầy trượng nghĩa của Doanh Thiệu Kiệt, tâm trạng cô cũng đã khá hơn rất nhiều, hết giờ làm, Tiểu Ngô ở lại làm thêm trên danh nghĩa “giúp Tô Duyệt Duyệt”. Nhân lúc chờ Doanh Thiệu Kiệt đến lấy chìa khóa, Tô Duyệt Duyệt đi mua

chút đồ ăn cho mình và Tiểu Ngô.

“Về, về nhà sớm nhé!”

Khi Doanh Thiệu Kiệt gặp cô, anh đã nhắc nhởthế, đoạn đường từ vườn

hoa Mỹ Lệ đến tòa nhà Tổng bộ khu vực Hoa Đông Tập đoàn JS khá xa, lại

hẻo lánh, mặc dù công ty có thể trợ cấp tiền xe do ở lại làm thêm nhưng

con gái về nhà muộn như vậy không an toàn chút nào. Tuy nhiên Tô Duyệt

Duyệt lại không nghĩ nhiều đến chuyện này, cô chỉ biết một nhân viên mới muốn vượt qua thời kỳ thử việc ở công ty nước ngoài, muốn được cấp trên thừa nhận thì phải làm việc hết sức mình, chuyến đi công tác Bắc Kinh

nhận bàn giao công việc ngày mai chính là một thử thách, mặc dù chưa

chắc đã có thành quả đáng tự hàonhưng làm tốt công việc được giao, cũng

có thể để lại ấn tượng tốt đẹp với cấp trên.

Nhìn Tô Duyệt Duyệt bước chậm rãi trong gió lạnh hướng về phía cầu

vòm, thân hình mỏng manh trong tấm áo choàng khiến trái tim Doanh Thiệu

Kiệt xao xuyến, anh đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô, người con gái này

không phải quá xinh đẹp mỹ miều, cũng không có gia thế nâng đỡ, tiền ăn

ở, sinh hoạt hằng ngày đều phải tự mình gánh vác, con đường ở JSCT chắc

chắn sẽ vô cùng


Old school Swatch Watches