Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322981

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.

chông gai, khắc nghiệt đối vớicô.

Cũng đã từng có một người thanh niên giống như vậy, cũng nỗ lực phấn

đấu vì lý tưởng, vì mục tiêu của mình, chỉ có điều khi đã có được một

chút thành tựu, cũng là lúc đã mất đi rất nhiều thứ, bây giờ mỗi khi

nghĩ đến lý tưởng lại khó tránh khỏi cảm giác xa vời vợi, khó mà chạm

tới.

©STENT

Đúng thế, người thanh niên đó chính là anh. Vật vẫn như cũ mà người

đã đổi thay, không những chỉ là cuộc sống của anh mà nhiều hơn nữa là

chức vị của anh.

Doanh Thiệu Kiệt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tô Duyệt Duyệt ngày một xa khuất rồi mất hút vào trong bóng tối.

Tô Duyệt Duyệt không hề hay biết, người đàn ông trên xe vẫn chưa rời

khỏi bãi đỗ, anh ta vẫn đứng đó nhìn cô đi qua, rồi quay lại cầu vòm,

ngay cả một chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thể lọt qua mắt anh, mãi tới khi cô bước vào cổng tòa nhà Tổng bộ khu vực Hoa Đông Tập đoàn

JS, anh ta mới khởi động máy, rời khỏi bãi đỗ xe dưới cột đèn đường.

“Tiểu Ngô, tôi đã mua được KFC rồi này.”

Khi trở về tới JSCT, mũi cô đã lạnh buốt ửng đỏ, đặt chiếc túi lên

bàn của Tiểu Ngô. Tiểu Ngô đang làm việc, bụng cũng đã hơi đói, ngửi

thấy mùi thịt gà thơm lừng thì vô cùng ngạc nhiên, sung sướng nhưng rồi

lại thất vọng. Tô Duyệt Duyệt thấy vậy, bèn nói: “Cô không thích ăn KFC

à?”

“Tôi… tôi đang giảm béo.” Tiểu Ngô nghĩ liệu có phải Tô Duyệt Duyệt

cố ý chơi đểu mình nên mới mua KFC béo ngậy về không, bản thân Tiểu Ngô

cũng đã phải cố gắng không đụng tới thức ăn dầu mỡ hơn một tháng nay,

giờ đây Tô Duyệt Duyệt lại mua cái thứ béo ú này về, chẳng phải muốn hủy hoại toàn bộ nỗ lực một tháng qua của mình hay sao?

“Ồ, vậy cô không đói sao?”

“Không đói? Tất nhiên đói chứ, tôi không phải là tiên nữ, tiên nữ mới không biết đói.” Tiểu Ngô càu nhàu một câu, sau một hồi đấu tranh tư

tưởng giữa niềm tin và ham muốn, cuối cùng ham muốn đã chiến thắng, cầm

túi KFC lên, lôi chiếc bánh hamburger ra, ngoạm một miếng.

Tiên nữ?

Tô Duyệt Duyệt chợt nhớ lại lúc Doanh Thiệu Kiệt mang bánh sandwich

lại cho mình, thấy Tiểu Ngô lúc này giống y hệt mình lúc đó, bất giác

cười tủm tỉm, còn Tiểu Ngô lại chẳng bận tâm, ngồi ăn tì tì hết sạch

chiếc bánh, cũng chẳng hỏi xem Tô Duyệt Duyệt đã ăn hay chưa, lôi nốt

chiếc bánh còn lại trong túi ra ăn tiếp.

Tiểu Ngô vừa nhai, vừa hỏi người đang cười tủm tỉm kia: “Cô vui gì chứ?”

“Vui gì đâu?” Tô Duyệt Duyệt giật mình trở lại vẻ mặt bình thường,

ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chiếc túi KFC trên bàn đã xẹp lép, cô mua hai

chiếc hamburger, một cặp cánh gà, song tờ giấy nhàu nhĩ trên bàn cho cô

biết, Tiểu Ngô đã ăn hết một chiếc, chiếc cô ta đang ăn tiếp kia chính

là phần của mình.

“Sao thế? Cô không ăn à?!” Tiểu Ngô vẫn đang nhai ngấu nghiến, song

dường như cảm thấy có vẻ hơi quá đáng, bèn hạ nửa chiếc bánh đang ăn dở

xuống, dừng nhai, gượng cười hỏi: “ Chắc không phải cái này là của cô

chứ?”

“Cô ăn đi, còn hai cái cánh gà nữa mà.” Tô Duyệt Duyệt nuốt nước

miếng đánh “ực” một cái, chẳng phải người ta đã phải ở lại làm thêm giúp mình sao? Bây giờ cô đành ăn tạm hai cái cánh gà cho đỡ đói, lúc nào về nhà ăn bù sau vậy. Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt nói sẽ ăn cánh gà nên

cũng không khách sáo nữa, tiếp tục ăn nốt nửa chiếc bánh còn lại. Trong

từ điển của cô ta vốn chẳng có từ khách sáo, vả lại cô ta đang giúp đỡ

Tô Duyệt Duyệt, nhận báo đáp là lẽ đương nhiên, cho dù là nhường toàn bộ suất cơm tối thì cũng chẳng có gì là quá đáng, nghĩ đến đây, sự ngượng

ngùng vừa thoáng xuất hiện trên mặt cô ta đã nhanh chóng biến mất.

Sau bốn tiếng làm thêm, Tiểu Ngô đã hoàn thành xong mọi công việc cần làm, giao toàn bộ hộp tài liệu dày cộp cho Tô Duyệt Duyệt. Mặc dù trong khoảng thời gian này, Tô Duyệt Duyệt cũng đã làm được một số việc, song dữ liệu cần nhập vào hệ thống rất nhiều, có thể nói số lượng công việc

gấp mấy lần Tiểu Ngô nên Tô Duyệt Duyệt chỉ có thể mang theo những tài

liệu này đến Bắc Kinh nhập nốt, còn về phiên bản điện tử, lúc chiều cô

đã sao chép xong, cũng đã chuẩn bị đầy đủ để mang tới Bắc Kinh.

“Tôi đi đây, bye bye!”

Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt đứng ngây người nhìn bốn cặp tài liệu

dày cộp, không biết phải ôm thế nào thì cười thầm, vội vàng chào tạm

biệt, không muốn để cơ thể đã quá mệt mỏi của mình phải chịu thêm bất cứ phiền phức nào nữa. Tô Duyệt Duyệt không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là còn do dự không biết nên tắt điện trước hay ôm cặp tài liệu trước, nghe

thấy tiếng chào của Tiểu Ngô, vội đáp lại “bye bye”.

Sau khi tắt điện, cô mới phát hiện thấy căn phòng tối thui, yên tĩnh

một cách đáng sợ, đặc biệt là đèn chỉ thị màu xanh kia, hiện tại nhìn nó chẳng khác gì mắt sói trong rừng sâu. Tô Duyệt Duyệt gỡ kính ra, cảm

thấy có chút lợm giọng, nuốt vội nước bọt xuống lại thấy sợ hãi, dạ dày

vừa nạp chút thức ăn bắt đầu quặn lên.

“Đi thôi, đi thôi!”

Tô Duyệt Duyệt vừa tự nói với mình, vừa gắng sức ôm bốn cặp tài liệu

ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng đột nhiên vọng lại tiếng “u u…”

“Á!”

Tiếng sói tru bỗng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến Tô Duyệt

Duyệt vốn đang sợ


Snack's 1967