XtGem Forum catalog
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323065

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

tỉm nói: “Trả...”

“Trả tiền thì không ăn.”

“Trả, trả tiền trong vé máy bay rồi.”

Đang nói thì thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe nhỏ

lại phát đồ ăn sáng cho từng người, Tô Duyệt Duyệt cười khoái chí. Hóa

ra, vé máy bay còn bao gồm cả bữa sáng. Tuy đã phải trả tiền vào vé máy

bay nhưng trong lòng vẫn vô cùng phấn khởi.

Đi máy bay hóa ra là như vậy, những thứ này đối với Tô Duyệt Duyệt

quả là lạ lẫm, song với Doanh Thiệu Kiệt thì lại quá quen rồi, ăn qua

loa cho xong bữa sáng, nhét tai nghe vào lại tiếp tục lim dim. Tô Duyệt

Duyệt thấy anh không để ý tới mình, cũng đeo tai nghe nhắm mắt thưởng

thức, tuy nhiên âm lượng trong tai nghe rất nhỏ, nhìn thấy đèn báo âm

lượng ở tay vịn, cô bèn ấn nút tăng âm.

“Ủa, không có phản ứng!”

Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn nguyên như cũ, làu bàu một hồi, nhìn

chằm chằm vào đèn báo âm lượng, Tô Duyệt Duyệt gắng sức ấn lấy ấn để.

“Á” một tiếng thét thất thanh vang lên, một bên tai nghe đột nhiên bị

quăng về phía tay cô. Người ngồi xung quang đổ dồn ánh mắt về phía chàng thanh niên đẹp trai, Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, chỉ mong có lỗ mà

chui xuống đất. Tô Duyệt Duyệt kinh hãi nhìn vào vẻ mặt của Doanh Thiệu

Kiệt, không hiểu gì, bèn hỏi: “Sao anh gào ầm lên thế? Ngủ mơ à? Mọi

người đều nhìn anh kìa.”

“Tôi...” Ánh mắt nhìn bàn tay đang đặt trên nút tăng âm, đột nhiên

hiểu vì sao tai nghe của mình bất thình lình tăng âm dữ dội như vậy, bực bội trả lời: “Xin đa tạ... đa tạ bàn tay ngọc ngà của cô.”

“Tôi?” Nhìn theo ánh mắt của anh, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện thấy

bên tai nghe bị hất văng về phía bên mình phát ra âm thanh chói tai, bèn lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ đây, ngủ đây.”

Vội vã ngoảnh mặc đi, nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ. Ánh mắt anh đã

lấy lại thần thái vốn có, ngắm nhìn cô đang giả vờ ngủ say sưa, ông trời sao lại sắp xếp cho anh gặp người con gái này chứ?

May mà đây là bài hát cuối cùng của chặng bay. Khi máy bay hạ xuống

sân bay thủ đô, cô lại nắm chặt lấy anh, vết thương cũ chưa lành, lại

thêm vết thương mới, song so với vụ “làm điếc tai” vừa rồi, anh đã có sự chuẩn bị trước cho chuyện này.

Trên đường tới khách sạn, Tô Duyệt Duyệt từ đầu tới cuối lấy điện

thoại chụp cảnh bên ngoài cửa xe, tuy nhiên do tài xế đi rất nhanh, điện thoại của cô lại không có chức năng chụp ảnh động nên chẳng có một tấm

ảnh nào rõ nét, cho tới khi xe dừng lại, cô mới chụp được một kiểu trong khung cảnh yên tĩnh, song ở bên rìa bức ảnh lại lù lù tấm lưng của

Doanh Thiệu Kiệt.

Khách sạn họ ở đạt chuẩn năm sao, cũng là khách sạn mà tập đoàn JS

thuê để tổ chức hội nghị, tuy khách sạn này ở chốn thủ đô không được coi là sang trọng nhất, song vẻ ngoài hài hòa, bên trong xa hoa vẫn thu hút được lượng lớn khách tới thuê phòng. Doanh Thiệu Kiệt nói vì Bắc Kinh

đang diễn ra sự kiện lớn, hầu như mọi khách sạn đều đã hết phòng, nếu

Doanh Thiệu Kiệt không phải là khách thường xuyên, quen biết với cô gái

làm ở bộ phận đặt phòng thì chắc chắn đã không đặt được.

Trong khách sạn còn có một vài nhân viên của tập đoàn JS, để ngăn

miệng lưỡi thị phi, Doanh Thiệu Kiệt bảo Tô Duyệt Duyệt đứng cạnh một

cái cột lớn, đợi anh đi lấy chìa khóa phòng. Khoảng mười phút sau, Tô

Duyệt Duyệt lén lút cầm chìa khóa phòng mà Doanh Thiệu Kiệt đưa cho, hai người lên tầng bằng hai cầu thang máy khác nhau.

“May quá, không có ai.”

Sau khi quẹt thẻ bước vào phòng 1314, Tô Duyệt Duyệt ngó vào trong

gọi to một tiếng, không nghĩ rằng bên trong lại chẳng có ai, xem ra,

không biết anh ta còn đang la cà ở đâu nữa. Bước vào trong mới phát hiện thấy phòng khách rất rộng, có lẽ phải gấp đôi phòng ngủ của cô, đặc

biệt có một chiếc giường rộng cỡ hai mét, dài hơn hai mét, bên trên trải đệm phủ ga nhưng thêu hoa và gối trắng mềm mại toát lên vẻ thanh tao,

nho nhã.

“Đệm êm quá, mình phải thử mới được.”

Cởi bỏ giày và tất, Tô Duyệt Duyệt phi thẳng lên giường như một con

cá đuối, vùi mặt vào trong chiếc gối mềm mại, hít lấy hít để mùi hương

thoang thoảng, hai chân đung đưa ở phía sau. Hình tượng gì chứ, công

việc gì chứ, mấy thứ này bỗng nhiên tan biến sạch. Đây là một chiếc

giường trong mơ của cô, cô khao khát nó từ lâu rồi, nếu sau này có tiền, nhất định cô sẽ mua một chiếc giường to như thế này, to tới mức có thể

tùy ý nhảy nhót, lăn lộn, quẫy đạp khi gặp chuyện vui hay chuyện buồn,

vào lúc tức giận hay khi phải chịu áp lực, còn có những lúc cần nằm tĩnh lặng để suy xét mọi thứ.

“Khụ khụ!”

Đang sung sướng hưởng thụ, bỗng có một tiếng ho vang lên, Tô Duyệt

Duyệt bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ mộng, giật mình, quay người lại, thản nhiên nói với “người giả vờ ho” như không có chuyện gì xảy ra:

“Sao giờ anh mới lên?”

Cô gái này chẳng hề có chút xấu hổ nào trước mặt anh, hai người một

nam một nữ cùng chung một phòng đã là điều tối kỵ, cô ta lại còn nằm sấp trên giường, đung đưa chân trước mặt mình, nếu anh không phải người đã

quá hiểu cô thì có lẽ sẽ nghĩ rằng động tác kia, hành vi kia chẳng phải

là đang mời gọi hay sao?

“Gặp, gặp người quen, hỏi thăm vài c