
ùng, thậm chí còn đề xuất sẽ tăng lương cho
cô sau ba tháng thử việc nữa. Nếu xét những sai sót mà cô từng phạm phải trước đó thì việc không chấm dứt thời hạn thử việc đã là một đặc ân quá lớn rồi chứ nói gì tới chuyện tăng lương. Tô Duyệt Duyệt biết rõ rằng,
nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là vì Kevin đang thích cô.
Đây hoàn toàn không phải là sự tán tỉnh mà là mối quen thân giữa
chàng hoàng tử và nàng Lọ lem, mà cô đâu có vẻ đẹp rực rõ như nàng Lọ
Lem. Tống Dật Tuấn nói chuyện với Shelly rất lâu, đến tận hơn mười hai
giờ trưa mà hai người vẫn chưa ai ra khỏi phòng. Tô Duyệt Duyệt bất giác liếc mắt về phía cánh cửa phòng, trong lòng chợt thấy lo lắng cho Tống
Dật Tuấn. Lúc ăn trưa, Tô Duyệt Duyệt gặp Doanh Thiệu Kiệt. Như mọi khi, Doanh Thiệu Kiệt lấy thêm hai thìa cơm to vào khay cơm của mình, nhìn
thấy Tô Duyệt Duyệt bèn ra hiệu cho cô cùng ngồi ăn. Tô Duyệt Duyệt thấy không thoải mái lắm, nghĩ đến hộp Durex trên xe của Doanh Thiệu Kiệt,
trong lòng cảm thấy không vui nên bèn đi đến ngồi đối diện với một đồng
nghiệp khác làm ở bộ phận Dịch vụ.
Doanh Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ vài phút. Vừa rồi,
trong cuộc họp, anh đã giao nhiệm vụ, yêu cầu bộ phận Thu mua và bộ phận Quản lý hợp đồng tìm gấp tài liệu về các công ty chịu trách nhiệm các
gói thầu nhỏ lẻ cũng như toàn bộ hợp đồng giao dịch giữa JSCT với các
công ty đó trong vòng ba năm trở lại đây. Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ
đơn giản nhưng dụng ý của nó lại vô cùng sâu sắc. Những người bình
thường khi nhìn vào việc này sẽ không thể rút ra được điều gì nhưng
Doanh Thiệu Kiệt lại không giống như vậy, anh được đào tạo nên từ JSCT,
anh hiểu rất rõ mọi ngóc ngách của công ty, giao việc cho anh cũng có
nghĩa là công ty đã trao cho anh quyền lực. Hơn nữa, khi lần đầu tiên
Tống Dật Tuấn đưa ra ý kiến phản đối việc này, đương nhiên không phải vì anh ta không muốn bàn giao mà vì không tiện bàn giao. Nguyên nhân đều
là vì những tư liệu cần lưu giữ của bộ phận Quản lý hợp đồng. Doanh
Thiệu Kiệt là người phụ trách dự án S, vì vậy, anh chỉ nên phụ trách mỗi dự án S chứ không nên quản những công việc khác. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt cũng có lý do để không làm theo yêu cầu đó, anh nói rằng để đảm
bảo cho dự án S được tiến hành một cách thuận lợi, tất cả những việc anh đang làm chỉ nhằm phục vụ cho dự án đó, hơn nữa còn là quá trình chuẩn
bị dài hơi cho những dự án lớn tiếp theo của công ty.
Những người khác cùng dự họp hôm đó cũng chỉ nghe vậy, biết vậy. Phần lớn bọn họ đều còn rất trẻ nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được sự
cạnh tranh khốc liệt giữa Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn, tất cả
những lời đối đáp khiêm nhường, ôn hòa kia đều chỉ là sự châm ngòi của
một cuộc chiến nảy lửa. Cuộc chiến này dường như đã được bắt đầu từ cô
nhân viên Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Sau giờ ăn trưa, người đồng nghiệp ở bộ phận Dịch vụ vì có việc bận
nên đã rời đi trước, Tô Duyệt Duyệt vừa bước vào thang máy để chuẩn bị
lên tầng trên thì Doanh Thiệu Kiệt cũng bước vào theo. Vì đã qua giờ ăn
trưa nên thang máy rất vắng người. Tô Duyệt Duyệt cố tình ấn nút chờ
nhưng đợi mãi vẫn không có ai bước thêm vào bên trong thang máy.
“Không còn ai đâu.” Doanh Thiệu Kiệt vừa nói vừa nhấn nút đóng cửa
lại. Tô Duyệt Duyệt vừa bĩu môi vừa quay mặt đi hướng khác, cố ý không
đáp lời. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cô đã cất tiếng hỏi: “À ờ,
không phải tôi giả vờ đâu, lúc nào tôi nói chuyện với phụ nữ cũng đều
như vậy cả. À, tối nay, tôi mời cô đi ăn được không?”
Mời ăn cơm tối?
“Con gà sắt” mà cũng biết mời người khác ăn cơm tối? Chẳng phải lần
nào anh ta cũng đều hận không thể mang hết tiền của cô dán lên người
mình sao, thế mà hôm nay còn định mời cô ăn cơm tối nữa? Còn nhớ lần
cuối cùng hai người ăn với nhau là ăn lẩu ở nhà. Tuy nhiên, những lời
anh ta vừa nói không lẽ là để giải thích cho nguyên nhân tật nói lắp của mình? Không, rõ ràng anh ta đang dùng một bí mật khác để dần dần lấy
lại uy tín cho mình, tâm địa anh ta càng lúc càng trở nên xấu xa, xấu xa đến mức mang cả “chuyện riêng tư” của mình ra làm thứ đồ trao đổi.
“Tôi, tôi có việc cần, cần nói, nói với cô.”
“Bây giờ anh cũng có thể nói luôn mà.”
“Nhưng đây là công ty, công ty, chỉ nói chuyện công việc.”
“Phân định rạch ròi gớm nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm. Thang máy tốc
độ cao, chỉ trong vài giây đã di chuyển đến tầng của JSCT. Đúng lúc Tô
Duyệt Duyệt định bước ra khỏi cửa thang máy thì Doanh Thiệu Kiệt vội
vàng nói thật nhanh với cô rằng: “Đừng thân mật với anh ta quá như vậy.”
Nghe xong mấy lời đó, Tô Duyệt Duyệt vừa hay rời khỏi tầm mắt, Vu
Tiểu Giai bèn đi đến nhìn Doanh Thiệu Kiệt đang còn ở trong thang máy,
bất giác cười phá lên. Tràng cười bất ngờ này của Vu Tiểu Giai khiến
Doanh Thiệu Kiệt càng thêm bối rối, đành phải giả vờ cười góp theo.
“Eric, tôi và Sue làm cùng một phòng, tôi tên Vu Tiểu Giai, tên tiếng anh là Jill.”
“Chào cô!”
Doanh Thiệu Kiệt quả thực chẳng còn tâm trí đâu để nghe những lời
Tiểu Gi