Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ân Nhân Của Võ Hoàng

Ân Nhân Của Võ Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322213

Bình chọn: 9.5.00/10/221 lượt.

xuống một tiếng thở dài.

Hắn bắt đầu hối hận, thân là một lưu thủ ở trong Kình Thiên bảo, nếu cứ theo hai người này ra cửa, hắn thế nào cũng chết sớm!

Mạc phủ là trang viên điển hình nhất ở phía nam, phân chia thành

trung, đông, tây, bắc bốn bộ phận, ở chính giữa lại chia thành đông tây

nhị sương, non sông tươi đẹp cùng đình đài lâu các cảnh sắc dung hợp,

hoa viên, lương đình, ao nhỏ, khúc kính thông u.

Ba người Võ Hoài Thiên cùng Mạc Tĩnh Viễn ngồi trong bích đình, ba

người vốn sinh trưởng ở phương bắc đối với cảnh viên lâm sơn thủy như

vậy, lại có tâm tình ngoạn cảnh bất đồng.

Võ Hoài Thiên không có nhiều tâm tư đi chú ý cảnh đẹp ở một bên kia,

lực chú ý của hắn phần lớn đặt trên sinh ý. Mà Mạc Tĩnh Viễn cũng không

phải dễ nói chuyện như trong tưởng tượng của hắn, chính là tính tình

tương đương khó có thể nắm bắt.

May là Mạc Tĩnh Viễn rất nhanh gọn rõ ràng đáp ứng cùng Kình Thiên

bảo hợp tác, đem vải vóc tú phẩm của Mạc phủ giao cho Kình Thiên bảo đưa lên phía bắc, tiếp đó bàn chi tiết vấn đề hợp tác giữa hai bên.

Nhìn quang cảnh tươi đẹp xung quanh, lại nhìn đến nam tử quý khí

trước mặt, Võ Hoài Thiên không khỏi nghĩ thầm, nếu hôm nay là thương

nhân phương Bắc khác cùng hắn hiệp đàm, Mạc Tĩnh Viễn có hay không cũng

sẽ đồng ý trong nháy mắt như thế này ?

Đối với Mạc thị thiếu chủ Mạc Tĩnh Viễn này, hắn tìm hiểu không nhiều lắm, chủ yếu là để ý hai chữ “Mạc phủ” nạm vàng trước cửa, xác định hai bên nhất định phải hợp tác, cũng đáng để hắn tiêu phí năng lực đánh

giá.

Mà sau khi hắn đưa ra yêu cầu tham quan tú phường của mạc Phủ, Mạc

Tĩnh Viễn nhẹ phẩy quạt gấp lại, nhíu mày không trả lời, chỉ sai tì nữ

phía sau đến châm trà, cười nhạt ý muốn bọn hắn trước tiên lưu lại trong đình một lát, thậm chí kêu người hầu bắt đầu giải thích kiến trúc của

ao sen xung quanh.

Võ Hoài Thiên kín đáo đánh giá vẻ mặt lười nhác của Mạc Tĩnh Viễn,

ngầm đoán xem ý tứ của hắn là gì. Hay là, trong tú phường có bí mật gì

không thể để người ngoài hay biết ?

Mạc Tĩnh Viễn tiếp tục yên lặng thưởng trà, một thân tuấn dật phi

phàm, cũng không thèm đế ý đến ánh mắt của Võ Hoài Thiên. Đến khi hắn

nhìn ra phía trước đình xuất hiện một thân ảnh màu lam mà hắn đã đợi rất lâu, mặt mày mới nhẹ nở nụ cười.

“Gọi người tới đây.” Hắn vừa lên tiếng, hộ vệ tùy thân phía sau lập tức lĩnh mệnh mà đi, đưa đến một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.

Lãnh Diệc Trần hơi hơi thất vọng, nguyên bản nhìn nụ cười mang vài

phần tà khí kia của hắn, tưởng người đến phải là “Nhạc Nhạn tiểu thư”

trong truyền thuyết, không nghĩ lại là một tiểu tử anh tuấn.

Thiên Hạm, mấy vị này là khách nhân từ Kinh Thiên bảo ở phương Bắc.” Mạc Tĩnh Viễn ngồi yên như cũ, tùy ý giới thiệu. “Thiếu chủ Kình Thiên bảo, cũng là ‘Võ Hoàng’ đương nhiệm Võ Hoài Thiên, hữu hộ vệ Lãnh Diệc Trần, tả hộ vệ Huyền Phong.”

Trầm Thiên Hạm hướng ba người chắp tay làm lễ, trong lòng cảm thấy

hơi kì lạ. Sáng sớm ra cửa liền nghe thấy tổng quản đề cập hôm nay có

khách quý tới, không nghĩ cư nhiên là thiếu chủ Kình Thiên bảo phương

bắc. Nghĩ tới việc thiếu gia muốn phát triển mở rộng ra hướng bắc, Kình

Thiên bảo xác thật là đối tác thích hợp nhất.

Trước không nói Kình Thiên bảo là đại bảo lớn nhất phương bắc, kinh

doanh với nhiều nước lân cận, nắm giữ hơn một nửa sinh ý với ngoại bang

của Thiên Thịnh hoàng triều, tài lực hùng hậu. Sau này lại tiếp tục phát triển làm tiêu cục, nhờ có chỗ dựa lớn trên giang hồ – đương nhiệm bắc

võ lâm minh chủ chính là thiếu chủ Kình Thiên bảo, khiến ít người dám

động vào hàng hóa mà Kình Thiên bảo vận chuyển, khiến cho sinh ý phát

triển không ngừng.

Có tài lại có thế, quan hệ tốt với triều đình, cũng có địa vị trên giang hồ, đối tượng hợp tác như vậy, đốt đèn cũng khó kiếm.

“Đây là chủ sự của tú phường Mạc gia, Võ thiếu chủ nếu muốn đi xem tú phường, ta sẽ để nàng an bài.” Vẫn không lịch sự như cũ, Mạc Tĩnh Viễn trực tiếp mang khách quý chuyển giao cho Trầm Thiên Hạm. “Thiên Hạm, ta tính cùng Kình Thiên bảo hợp tác đưa chức phẩm tới phương bắc,

ngươi một hồi liền bồi ba vị khách nhân đi tham quan tú phường một

chút.”

#Ri: chức phẩm: đồ dệt – như trong “chức nữ”: thiếu nữ dệt vải

“Dạ.” Trầm Thiên Hạm gật đầu, chỉ nghe qua cũng hiểu được thiếu gia muốn nghỉ ngơi, muốn nàng nhanh chóng đưa khách nhân đi

cho khuất mắt .“Ta đi an bài ngay, thỉnh.”

Võ Hoài Thiên nhìn nam tử tuấn tú trước mắt, hơi nhướng mày.

Mặc dù mặc nam trang, mặc dù ngôn hành đều là có phong phạm nam tử,

nhưng “hắn” rõ ràng là nữ nhi! Võ Hoài Thiên tin tưởng ánh mắt của chính mình sẽ không thể nhận nhầm.

#Ri: ngôn hành: ngôn ngữ và hành động; phong phạm: hơi hướng

“Thiếu bảo chủ?” Trầm Thiên Hạm đối mặt với ánh mắt

của hắn, không rõ hắn vì sao đánh giá mình như vậy, khiến nàng có xúc

động muốn cúi đầu, nhưng cố nhịn xuống.

“Võ huynh, nếu ngài đổi ý mời nói thẳng.” Nhẹ nhàng gấp quạt, Mạc Tĩnh Viễn nhíu nhíu mày, trong ngữ khí có cảm giác rất không tốt.

Trầm Thiên Hạm liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình một cái, hắn nói như

vậy không phải khiến người ta ngượ